Xe dừng ở địa chỉ đối phương gửi. Người giúp việc nhắc nhở Lục Hoặc: “Thiếu gia, chúng ta tới rồi.” Cô ấy thật sự không hiểu, rõ ràng lúc trước thiếu gia rất ghét mèo, còn nhờ tìm người nhận nuôi mèo, lúc chiều, anh cũng thấy mèo giao cho người khác, sao bây giờ lại muốn mang mèo về? Cô ấy đã liên lạc với chàng trai nhận nuôi mèo, đối phương có vẻ rất thích mèo nhỏ, cũng không muốn trả lại. Người giúp việc lén lút nhìn về kính chiếu hậu, nhưng đèn trong xe rất mờ, cô ấy không thấy rõ vẻ mặt của thiếu gia lúc này. Xe mới dừng lại không lâu, người giúp việc muốn gửi tin nhắn cho đối phương, họ tới rồi. Tin nhắn vừa gửi đi, cửa nhà đã được mở ra, chàng trai cũng chính là Từ Tử Trình từ trong đi ra. Anh ấy vừa mới tắm xong không lâu, tóc còn ẩm ướt, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt, “Các người tới rồi, nếu không phiền thì đi vào trong nói chuyện đi.” Ánh mắt Lục Hoặc trong xe dừng trên người đối phương, anh gật đầu. “Mời vào trong.” Từ Tử Trình dẫn Lục Hoặc và những người khác đi vào. “Tiêu Tiêu, khuya rồi, em nên đi ngủ.” Từ Tử Trình nói với em trai. “Không được, có người xấu tới cướp mèo con.” Từ Tử Tiêu biết có người muốn tới cướp mèo con đi, cậu bé sắp khóc. Cậu bé đứng thẳng như muốn bảo vệ mèo con, giọng sữa non nớt vang lên: “Mèo con đừng sợ, Tiêu Tiêu sẽ đánh người xấu.” Lục Hoặc nhìn thấy vật nhỏ đang nằm trên sofa, bên cạnh là một cậu bé, một người một mèo trông khá hòa hợp, lúc này anh hình như đã trở thành người xấu tới cướp mèo. Mèo con trên sofa ngẩng đầu, con mắt xinh đẹp nhìn về phía anh. Lục Hoặc động tâm, anh vừa cong môi lên. Tuy nhiên, mèo con hoàn toàn phớt lờ anh, cô quay đầu không nhìn anh nữa. Lục Hoặc cảm thấy, vật nhỏ dường như đang tức giận? “Tiêu Tiêu, đừng quậy.” Từ Tử Trình nói với em trai: “Mèo con vốn dĩ là của anh trai này, anh sẽ nói chuyện với anh ấy.” “Ca ca, anh nhất định phải bảo vệ mèo con, Tiêu Tiêu thích nó.” Cậu bé nhìn anh trai bằng đôi mắt to đầy mong đợi. Từ Tử Trình cười nhẹ, “Được.” Anh ấy nói với Lục Hoặc: “Mời ngồi.” Sau đó, anh ấy quay đi rót nước cho đám Lục Hoặc. Kiều Tịch nằm trên sofa, ở sau cậu bé, cô không biết vì sao Lục Hoặc lại đột nhiên xuất hiện ở đây, anh đã đưa cô cho người khác, không cần cô. Cô sẽ không tự mình đa tình mà cho rằng, người ghét mèo như anh đột nhiên xuất hiện là muốn đưa cô về. Chiều nãy, anh tuyệt tình như vậy, rõ ràng thấy cô khóc, cũng không có ý định giữ cô lại chút nào, hận không thể để người khác nhanh đưa cô đi, như thể trút được gánh nặng. Kiều Tịch biết anh ghét mèo, lúc bị anh đuổi đi, cũng sẽ không còn mong đợi bản thân là đặc biệt với Lục Hoặc. Từ Tử Tiêu thì thầm vào tai Kiều Tịch: “Mèo con, đừng sợ nha, anh và anh trai sẽ bảo vệ em, không để cho người xấu đưa em đi.” Kiều Tịch cảm thấy cậu bé rất đáng yêu, cô dụi đầu vào tay cậu bé. “Ha ha ha, ngứa, mèo con làm tay anh ngứa.” Cậu bé vui vẻ cười nói. Lục Hoặc nhìn qua, vật nhỏ đang chọc cho cậu bé cười, cũng không hề liếc anh một cái, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày hôm qua làm nũng trong ngực anh. Ánh mắt Lục Hoặc u ám. “Em trai tôi rất thích mèo con, các người liên lạc với tôi muốn đưa mèo về, xin hỏi là có chuyện gì sao?” Từ Tử Trình hỏi. Bên kia Kiều Tịch nghe thấy anh ấy nói, cô ngạc nhiên, Lục Hoặc tới là muốn đưa cô về sao? Tai Kiều Tịch vểnh lên nghe ngóng. Lục Hoặc nghe thấy đối phương nói chuyện, người luôn bình tĩnh như anh lần đầu tiên có chút xấu hổ, “Là vấn đề của tôi.” Lục Hoặc nhìn về phía mèo con, nhưng mà cậu bé che khuất mèo con, anh thấp giọng nói: “Tôi vốn dĩ không thích mèo, cho nên lúc trước ngờ người tìm người thích hợp nhận nuôi nó.” Nhưng mà, anh không nghĩ tới anh, một người luôn ghét mèo, không cho mèo lại gần, trong thời gian ngắn như vậy, thế mà lại không chán ghét mèo con, thậm chí còn thích nó. Không đúng, anh vẫn ghét mèo, nhưng anh chỉ thích duy nhất mèo con này thôi. “Tuy rằng rất mâu thuẫn, nhưng bây giờ tôi rất hối hận.” Lục Hoặc thẳng thắn, “Tôi muốn đưa nó về.” Từ Tử Trình có hơi khó xử, “Thật xin lỗi, tôi cũng rất thích con mèo này.” “Em cũng vậy, em cũng rất thích mèo con, đừng cướp mèo của em.” Từ Tử Tiêu phát biểu ý kiến của bản thân. Ánh mắt Lục Hoặc trầm xuống, anh không ngờ tới mèo con được hoan nghênh như vậy, cũng đúng thôi, vật nhỏ này thông minh như vậy, có ai mà không thích chứ. Lục Hoặc chưa từng làm chuyện gì mà hối hận, hiện tại là lần đầu tiên, quả thực có hơi chua xót. “Các người thích mèo, tôi có thể cho người đưa mấy con qua đây, chủng loại gì cũng được, nhưng con này, tôi hy vọng các người có thể trả lại cho tôi.” Lục Hoặc tự biết bản thân đuối lý, ngay từ đầu là anh sai, anh không có lập trường yêu cầu đối phương nghe lời anh, “Hoặc là các người có yêu cầu gì, tôi sẽ giúp đỡ trong khả năng của mình.” Từ Tử Trình cũng không phải người tham lam, anh ấy thực sự thích mèo con này và rất muốn nhận nuôi nó, vì vậy mới chủ động liên hệ với nhân viên đối phương xin nhận nuôi. Anh ấy lắc đầu, cười nói: “Chúng ta tranh đoạt cũng không có ích gì, như vậy đi, để mèo con lựa chọn người nó muốn, cậu cảm thấy thế nào?” Từ Tử Trình đưa ra ý kiến như vậy là thiệt thòi với anh ấy, dù sao đối phương đã sống cùng mèo con một thời gian, chắc chắn có cảm tình, anh ấy hôm nay mới nhận mèo con, mèo con và anh cũng chưa có mối quan hệ sâu sắc, hiển nhiên, tỷ lệ mèo con chọn đối phương sẽ nhiều hơn. Nhưng đây là biện pháp giải quyết duy nhất anh ấy nghĩ ra. Lục Hoặc gật đầu, cũng không có vì vậy mà vui vẻ. Bởi vì anh biết, mèo con lanh lợi này đang giận anh. Từ Tử Trình đi qua, “Tiêu Tiêu, em qua bên này ngồi với anh, để mèo con tự chọn chủ nhân nó thích.” Anh ấy dắt tay em trai. Từ Tử Tiêu vội nói với Kiều Tịch: “Mèo con, em nhớ chọn anh nha, anh có rất nhiều bánh, còn có kẹo, anh cho em hết, em đừng chọn người xấu.” Cậu bé bị Từ Tử Trình kéo ra, ngồi xuống đối diện Lục Hoặc. Từ Tử Trình nói với Kiều Tịch: “Mèo con, em thích ai thì hãy đến đó.” “Mèo con, ở đây, ở đây, anh ở chỗ này, nhanh tới đây đi.” Từ Tử Tiêu còn cố ý lấy đống kẹo trong túi ra, “Nhanh tới đây, anh cho em kẹo mà anh thích nhất.” Từ Tử Tiêu chờ mong Kiều Tịch, Từ Tử Trình cũng giở trò, anh ấy tới phòng bếp rót sữa dê, cho vào chén nhỏ đặt trước mặt, anh mỉm cười nhìn mèo con. Lục Hoặc không có ưu thế gì, anh ngồi ở đó dáng vẻ đoan chính, gương mặt vẫn lạnh lùng. Con ngươi đen láy của anh nhìn về vật nhỏ trên sofa, vô thức mềm nhũn tim, anh vươn tay ra, “Thật xin lỗi, là anh sai, anh không nên đuổi em đi.” Anh thành khẩn nói: “Sẽ không có lần thứ hai.” Thiếu niên nghiêm túc nhìn mèo con. Người giúp việc đã làm ở Lục gia hơn một năm cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Lục Hoặc. Chị giúp việc luôn cho rằng, thiếu gia không chán ghét mèo con này, nhưng cũng không thích, nếu không anh sẽ không để cô ấy đưa mèo đi. Bây giờ, người rất ghét mèo, lúc này lại nói xin lỗi với mèo con? Cho dù con mèo này thông minh hơn những con mèo khác nhưng nó cũng chỉ là một con mèo mà thôi. Anh vậy mà hạ mình với con mèo thế sao? Người giúp việc không khỏi khϊếp sợ. Lục Hoặc chăm chú nhìn mèo con. Kiều Tịch trên sofa cũng kinh ngạc với sự thay đổi của Lục Hoặc, cô không quên trước đây đâu, cô vẫn đang tức giận, sao có thể tha thứ cho anh? Cô nằm bất động, cô sẽ không về trừ phi anh tới đây. “Ca ca, mèo con không nghe hiểu lời chúng ta nói, nó không tới.” Từ Tử Tiêu cáu kỉnh nói. “Không sao đâu.” Từ Tử Trình đang muốn nói với Lục Hoặc đổi biện pháp khác, đã thấy đối phương đứng lên, đi tới chỗ mèo con. Từ Tử Tiêu tức giận cầm kẹo trong tay, “Ca ca, người xấu phạm quy, anh ta muốn cướp mèo con.” Lục Hoặc đi tới sofa, anh cúi eo, vươn tay về phía Kiều Tịch trên sofa, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, là lỗi của anh, sau này anh sẽ không phớt lờ em, anh đưa em về nhà.” Kiều Tịch ngước mắt nhìn thiếu niên, anh nhìn có vẻ nghiêm túc. Cô không đáp lại. Lục Hoặc chậm rãi đến gần cô, đưa hai tay bế cô lên, mèo con mềm mại, Lục Hoặc không dám dùng sức, cẩn thận ôm cô vào lòng. Bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu cô. Kiều Tịch muốn giãy giụa, nhưng cơ thể Lục Hoặc quá thơm, toát ra hơi thở mê người, cô rất thèm. “Ca ca, người xấu cướp mất mèo con.” Thấy Lục Hoặc bế mèo con lên, Từ Tử Tiêu càng thêm lo lắng. Từ Tử Trình thở dài, anh ấy xoa đầu em trai, sau đó đi tới, anh đưa tay về phía cô, “Em có muốn ở cùng bọn tôi không?” Lục Hoặc vô thức ôm chặt Kiều Tịch, sợ vật nhỏ nhảy sang chỗ người khác. Kiều Tịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Hoặc, thật hư mà, cô vươn móng vuốt muốn đẩy tay Lục Hoặc ra, cơ thể cũng muốn rời đi, ánh mắt Lục Hoặc lập tức u ám, bàn tay khẽ siết chặt, một tay khác vỗ về cô, “Ngoan nào.” Từ Tử Trình cuối cùng cũng thu tay về. “Hôm nay làm phiền anh rồi, coi như tôi nợ anh một ân tình.” Lục Hoặc ôm chặt Kiều Tịch, anh nói với Từ Tử Trình: “Sau này, anh có yêu cầu gì, có thể tìm tôi giúp đỡ.” Ân tình là thứ khó báo đáp nhất, đặc biệt là Lục Hoặc ở Lục gia, một ân tình của anh không có cách nào dùng tiền để tính toán. Bây giờ Lục Hoặc chủ động nợ ân tình, thái độ rất thành khẩn. “Oaaa, ca ca, người xấu muốn ôm mèo con đi sao?” Từ Tử Tiêu méo miệng, giống như sắp khóc. “Tiêu Tiêu, mèo con vốn dĩ là của anh trai này, bây giờ mèo con cũng đồng ý trở về.” Từ Tử Trình an ủi em trai, “Qua một thời gian nữa, anh sẽ tìm cho em con mèo khác.” “Không có con mèo nào đẹp bằng nó.” Từ Tử Tiêu cảm thấy đây là con mèo đẹp nhất cậu bé từng thấy. “Sẽ có.” Từ Tử Trình dỗ cậu bé. Lúc Lục Hoặc ôm Kiều Tịch rời đi, Từ Tử Tiêu vẫn không nhịn được mà khóc lên. Trong xe thật an tĩnh. Kiều Tịch nép vào lòng Lục Hoặc, cũng không để ý tới anh, cô lựa chọn trở về với anh cũng không có nghĩa cô sẽ tha thứ cho anh nhanh như vậy. Lục Hoặc ôm cô, cười khẽ, vật nhỏ thực sự mang thù. Trở lại Lục gia, Lục Hoặc đặt cô lên giường, anh nằm xuống, ôm vật nhỏ vào lòng. Anh cúi đầu nhìn mèo con, “Còn tức giận sao?” Anh nhẹ giọng nói, đầu ngón tay niết nhẹ vành tai của mèo con, “Thật xin lỗi, trước đây anh bị mù mới để em đi, sẽ không có lần sau đâu.” Kiều Tịch nghe thấy Lục Hoặc xin lỗi lần nữa, đôi mắt xanh ngọc chua xót, ủy khuất bị đè nén trong lồng ngực lập tức trào ra. “Lại khóc?” Lục Hoặc hơi kinh ngạc, đúng là con mèo thích khóc mà. Anh nhẹ tay lau nước mắt cho mèo con, con mèo giống như túi nước, nước mắt lau thế nào cũng không hết, anh vừa xin lỗi vừa cảm thấy buồn cười. Bàn tay vuốt ve mèo con, từ đầu nhỏ vỗ xuống lưng, sau đó đến đuôi. Anh nhẹ giọng dỗ mèo con. Lục Hoặc nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày như vậy, nói với mèo con những lời hay ý đẹp còn không ngừng dỗ nó. Kiều Tịch cũng không thực sự muốn khóc, chỉ là mắt cô không chịu khống chế, nước mắt không tự chủ mà lăn dài. Như thể muốn khóc hết khó chịu trong lòng. “Nếu có thi khóc, chắc chắn em sẽ đạt giải nhất.” Lục Hoặc lau nước mắt cho mèo con, anh cười nói. Kiều Tịch trừng anh. Nhận được ánh mắt dữ tợn của mèo con, Lục Hoặc cười cười, anh càng thích vật nhỏ lanh lợi này. Vui mừng thay, Lục Hoặc cúi đầu hôn mèo con, mèo con trong lồng ngực nháy mắt biến thành thiếu nữ xinh đẹp. Thiếu nữ trước mắt rất xinh đẹp, nhưng lại đang khóc thảm thiết, hai mắt ngấn lệ không ngừng lăn dài, đuôi mắt cũng đỏ hoe. Ngay cả chóp mũi cũng khóc đến ửng hồng. Gương mặt đầy nước mắt giống như bông hoa mỏng manh được mưa gột rửa, tươi sáng ướŧ áŧ. Thiếu niên luôn điềm tĩnh, đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc, cảm nhận được rõ ràng sự mềm mại của thiếu nữ trong ngực, cả người cứng đờ. Mèo con anh đang ôm biến thành một thiếu nữ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]