Chương trước
Chương sau
Nghe thấy Lục Hoặc nói, lông mi Kiều Tịch cong lên một cách hạnh phúc.
Anh nhéo cái đuôi trên váy cô, lông nhung đâm vào lòng bàn tay anh ngứa ngáy.
Cảm giác được phía sau động đậy, Kiều Tịch nhìn lại, mới phát hiện Lục Hoặc đang chơi cái đuôi trên váy cô.
Cái đuôi xù lông nằm trong bàn tay anh, Kiều Tịch chớp mắt, cô ngẩng mặt, vui vẻ nói: “Lục Hoặc, em cũng muốn chơi với cái đuôi của anh.”
Có qua có lại, rất công bằng.
Chân trần của cô đạp lên mu bàn chân anh còn có đôi tai mèo trên đầu, đôi mắt sáng như sao nhìn anh nói muốn đùa bỡn cái đuôi của anh.
Quai hàm Lục Hoặc siết chặt, tim đập loạn xạ vào lồng ngực khiến anh cảm thấy đau đớn.
Không nhận được phản ứng như mong muốn, Kiều Tịch mất kiên nhẫn, cô thả tay ôm cổ Lục Hoặc ra, vòng tay lướt qua cằm anh.
Cô muốn lùi lại.
Ánh mắt anh u ám, đáy mắt quay cuồng, đầu ngón tay bởi vì kiềm chế mà trở nên xanh xao.
Anh buông đuôi trên váy cô ra, một tay bế cô lên, dán vào tai cô nghiến răng nói, “Cho em chơi!”
Lục Hoặc ôm cô sải bước vào trong.
Cái đuôi phía sau Kiều Tịch rũ xuống, theo bước đi của Lục Hoặc mà lắc lư theo, thật biết khiêu khích người ta.
Cô bị Lục Hoặc đặt trên giường, còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt đẹp trai của Lục Hoặc phóng to trước mắt, đôi môi mỏng áp xuống cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Kiều Tịch bắt gặp ánh mắt của Lục Hoặc, chỉ thấy đáy mắt u tối, tựa như một giây nữa, cô sẽ bị sóng gió nhấn chìm trong mắt anh.
Miệng cô vẫn còn lưu lại hương hoa hồng, mùi rất nhẹ lại hấp dẫn, anh quét qua răng cô, tìm kiếm đầu lưỡi mềm mại mà quấn quýt mãnh liệt.
Kiều Tịch càng thêm choáng váng, chỉ cảm thấy trên môi đau nhói, miệng cũng không tốt hơn là bao, bị cướp đoạt nhiều, cô không thở nổi.
Chân đạp yếu ớt.
Ánh mắt Lục Hoặc tối sầm, thân thể cô mềm như bông, rất thoải mái, cô ngước mắt nhìn anh, tim anh lại mềm nhũn ra nhưng càng hôn sâu hơn.
Kiều Tịch cực kỳ ủy khuất, cô muốn chơi với cái đuôi của Lục Hoặc, mà bây giờ không chỉ không sờ được đuôi mà còn bị bắt nạt.
Sao cô có thể đồng ý?
Cô thoát khỏi môi Lục Hoặc, mở mắt ai oán trừng anh, “Cái đuôi của anh vẫn chưa lộ ra.”
Lục Hoặc cười khẽ, “Đây rồi.” Anh vuốt ve cằm cô, dụ dỗ: “Tịch Tịch phối hợp một ít, cái đuôi sẽ lộ ra ngoài.”
Kiều Tịch cảm thấy bây giờ muốn chơi cái đuôi của Lục Hoặc quá khó, trước kia hôn vài cái là đủ, bây giờ hôn nhiều hơn anh cũng vẫn không chịu nhả ra.
“Gạt người.” Kiều Tịch nhìn mầm lá non trên đầu anh, hai cái lá xinh xắn điên cuồng run rẩy, cô sẽ không tin lời anh.
Tự mình động thủ mới có đồ ăn.
Tay Kiều Tịch lần xuống eo anh.
Trên cổ tay cô có vòng lông màu trắng, xẹt qua da cảm giác rất ngứa, quả là cực hình, Lục Hoặc cũng không ngoại lệ, anh nhanh chóng siết chặt tay cô.
“Tịch Tịch, đừng lộn xộn.” Giọng Lục Hoặc khàn đặc.
Kiều Tịch sao có thể nghe anh? Lúc tỉnh táo cô còn không nghe, huống hồ là lúc nửa tỉnh nửa say.
Một tay khác của cô từ sau gáy Lục Hoặc đưa lên, véo lá non đáng yêu trên đỉnh đầu anh.
Như thể bị tập kích mạnh mẽ, lá con trong tay cô không ngừng run rẩy, hai chiếc lá mỏng manh cũng run đến đáng thương.
Lục Hoặc sửng sốt, thân thể lập tức mềm nhũn.
Kiều Tịch đánh lén thành công, cô khá đắc ý, thời thế thay đổi, bây giờ là cô bắt nạt Lục Hoặc.
Đầu ngón tay cô dùng sức, lá con càng run rẩy đến đáng thương.
Tương ứng, hô hấp Lục Hoặc dồn dập, gương mặt lạnh lùng ửng hồng, vừa rồi còn có thể kiềm chế, lúc này gần như là nghiến răng nghiến lợi.
“Tịch Tịch, em làm gì đó?” Tay Lục Hoặc túm chặt chăn bên cạnh, các khớp tay cong lên, bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
Kiều Tịch không muốn nói cho anh, đây là bí mật nhỏ để cô đối phó anh.
Cô mở to mắt, con người đen nhánh, vô tội nhìn anh, như thể không hiểu anh đang nói gì?
Mí mắt Lục Hoặc phiếm hồng, anh áp vào tai cô, thở dốc, lập tức câu dẫn Kiều Tịch đến hồn cũng chả còn, “Tịch Tịch.”
Giọng anh khàn đến mức làm lỗ tai Kiều Tịch muốn mang thai, “Em chờ đó.”
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Kiều Tịch, anh cắn răng đứng dậy.
Trên người vẫn đang mặc áo khoác đen, bởi vì cọ xát mà vạt áo hơi nhăn.
Anh xuống giường, nhìn cô đeo tai mèo xinh đẹp như nữ yêu tinh, Lục Hoặc dùng hết sức chống đỡ, chật vật trốn khỏi phòng.
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh, dưới ánh đèn, Kiều Tịch chớp mắt, đôi mắt càng thêm ướŧ áŧ.
Đầu óc hoảng loạn nhưng nó không ngăn được cô cảm thấy ủy khuất.
Lục Hoặc cứ thế mà rời đi sao?
Nước mắt sắp trào ra, đuôi mắt cũng trở nên chua xót.
Kiều Tịch ngồi dậy, nhìn chiếc váy che đùi cô, một bên dây đeo trượt xuống cánh tay, tai mèo trên đầu bị cọ vào chỗ nào mà cong queo, cái đuôi sau lưng thì rũ xuống bên đùi.
Làn da trắng như tuyết, cái miệng nhỏ nhắn, Kiều Tịch giống như yêu tinh mèo, cũng chỉ có Lục Hoặc mới có khả năng kiềm chế như vậy, có thể rời đi.
Lấy điện thoại qua, cô thất vọng gửi tin nhắn cho Diệp Tử Hân, “Váy cũng vô dụng.”
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Tử Hân đang ăn tối với bạn trai Hàn Vũ, nhận được tin nhắn, cô ấy kinh ngạc, nhanh chóng đáp lại, “Cậu mặc đồ cosplay kia? Lục Hoặc không thích?”
Kiều Tịch thất vọng, “Anh ấy không thích.”
Anh đã rời đi, hiển nhiên là không thích.
Diệp Tử Hân giật mình sắp nhảy ra khỏi ghế, “Má nó, mắt Lục Hoặc mù sao? Anh ta thế mà không thích?”
Phải biết rằng, cho dù Kiều Tịch không trang điểm, khoác bao tải cũng rất đẹp, cô ấy là con gái cũng không nhịn được thích Kiều Tịch, đừng nói tới Kiều Tịch mặc váy cosplay con mèo kia, cô ấy chỉ tưởng tượng một chút, cũng phải chảy máu mũi, thẩm mỹ của Lục Hoặc làm sao vậy?
Lục Hoặc có phải không được không?
Diệp Tử Hân đương nhiên không dám hỏi Kiều Tịch như vậy, “Không sao đâu, có khả năng đàn ông không biết thưởng thức.”
Phi, chỉ cần không phải người mù, trăm phần trăm sẽ cảm thấy Kiều Tịch mặc rất đẹp, Lục Hoặc chắc chắn là không được!
Diệp Tử Hân an ủi bạn tốt: “Tiểu Tịch, nếu Lục Hoặc không biết thưởng thức cũng không sao, tớ biết mà, cậu mặc cái gì tớ cũng thích, Tiểu Tịch là xinh đẹp nhất...........”
Kiều Tịch bị Diệp Tử Hân chọc cười.
Ra khỏi phòng cô gái, Lục Hoặc che kín gương mặt đỏ bừng, đuôi mắt cũng phiếm hồng.
Anh bước nhanh, áo khoác xẹt qua không khí, gây ra cơn gió mạnh.
Từng tế bào trong cơ thể đang kêu gào muốn phóng thích, không ai biết toàn thân Lục Hoặc căng chặt đau đớn đến cỡ nào, đáy mắt u ám, ẩn chứa vài phần điên cuồng.
Anh sải bước tới thang máy.
Bên trong có một người phụ nữ xinh đẹp đang thoa son, thấy có người bước vào, cô ta ngẩng đầu lên, trái tim đập loạn xạ.
Gương mặt đối phương đỏ ửng, ánh mắt dữ tợn, toàn thân toát ra hơi thở chết người, người phụ nữ trẻ nháy mắt mềm chân.
Cô ta xấu hổ đến mức nhanh chóng cất thỏi son đi, nhịp tim không ngừng tăng, không tự chủ được liếc nhìn, đây là lần đầu tiên cô ta gặp được người đàn ông đẹp trai, lóa mắt hơn cả minh tinh.
Người phụ nữ đỏ mặt, rung động đến lợi hại.
Cô ta rất muốn làm gì đó.
Lúc thang máy chuẩn bị mở ra, người phụ nữ chỉnh lại tóc, cô ta quay đầu, nhìn Lục Hoặc cười dịu dàng, “Anh cũng tới đây nghỉ phép sao?”
Con ngươi đen láy của Lục Hoặc nhìn con số đang giảm dần, anh gọi điện, khàn giọng nói. “Chờ ở cửa khách sạn.”
Người phụ nữ không ngờ tới giọng nói của đối phương cũng dễ nghe như vậy, trầm thấp, từ tính, chỉ cần giọng nói như vậy ở trên giường nói nhẹ vào tai cũng có thể khiến người mềm nhũn.
Mặt cô ta càng đỏ hơn.
“Em là Lâm Úy Nhiên, có thể trao đổi phương thức liên hệ với anh không?” Cô gái trẻ đánh bạo, mắt nhìn thấy thang máy xuống tầng một, cô ta vội hỏi.
Người đàn ông cực phẩm như vậy, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Giây tiếp theo, cửa thang máy mở ra.
Lục Hoặc từ chối, “Không thể.”
Dứt lời, anh sải bước ra ngoài.
Nhìn vóc dáng người đàn ông cao lớn có đôi chân dài bước nhanh rời đi, người phụ nữ dán mắt trên người đối phương, thật đáng tiếc, cô ta không ngờ đối phương lại lãnh đạm như vậy.
Thông thường, cô ta chủ động kết giao với đàn ông, đối phương thấy nhan sắc của cô ta, đều sẽ đồng ý. Cô ta bước nhanh đi theo, muốn tìm cơ hội làm quen khác, nhưng mà, lúc ra tới cửa, vừa lúc đối phương đã ngồi trên chiếc xe màu đen rời đi.
Người phụ nữ tiếc hận.
Trong xe, Lục Hoặc ấn cửa sổ xuống, để gió đêm lạnh phả vào mặt mới giảm được hơi nóng trên người.
Đầu tiên anh tới cửa hàng trang sức, sau đó lại chạy đến cửa hàng hoa.
Một thời gian đi tới đi lui, sắc mặt của anh cũng rất lạnh, cơ bắp trên người luôn ở trạng thái căng thẳng, tựa như sẽ nổ tung trong giây tiếp theo.
Lúc quay trở lại khách sạn, bóng đêm đã dày đặc hơn.
Lục Hoặc trở lại phòng cô gái, thẻ phòng ở bên người, anh trực tiếp mở cửa đi vào.
Nhưng mà, anh vừa vào, đã thấy cô đứng chân trần bên bàn, mặt đất đầy thủy tinh vỡ và rượu vang đỏ.
Cô thất thần nhìn anh, trong tay còn cầm một cái ly.
Lục Hoặc sợ hãi bước nhanh tới, “Có bị thương không?”
Kiều Tịch lắc đầu, cô giống như đứa trẻ làm sai, thấp giọng giải thích: “Em khát nước, không cẩn thận làm rơi.”
Vừa rồi Diệp Tử Hân gọi điện an ủi cô, cô thấy khát, nhìn thấy trên bàn có rượu vang đỏ nên mở ra uống.
Mới uống được hai ly, tay không cầm chắc, lỡ tay làm rơi chai xuống đất.
Kiều Tịch vẫn mặc chiếc váy vừa rồi, đôi mắt ngấn nước mờ mịt nhìn anh, đáng thương giống như con mèo nhỏ làm sai cầu xin tha thứ, khiến người ta mềm tim.
“Không sao đâu.” Lục Hoặc bế người đặt lên giường, anh đi tới phòng tắm lấy khăn sạch, quỳ một gối xuống bên chân cô, nắm cổ chân, giúp cô lau rượu vang đỏ dính trên mu bàn chân.
“Em tưởng anh đi rồi.” Đầu óc Kiều Tịch còn hơi tỉnh táo, đương nhiên nhớ rõ chuyện Lục Hoặc rời đi.
“Anh đi chuẩn bị một số thứ.” Động tác Lục Hoặc nhẹ nhàng, chân cô gái trắng nõn trở lại, “Được rồi.”
Lục Hoặc đứng dậy, anh đi cất khăn, khi quay lại trên tay còn cầm một bó hoa hồng lớn và một chiếc hộp nhỏ.
Anh lại quỳ một chân bên chân Kiều Tịch, “Tịch Tịch, em có thể chơi với đuôi của anh. Nhưng mà, em hãy đeo cái này vào trước.” Anh mở hộp nhỏ ra, bên trong có chiếc nhẫn sáng chói, “Đêm nay có hơi gấp gáp, vội vàng, chờ sau này sẽ tặng em cái đẹp hơn.”
Anh không muốn cô ủy khuất.
Thời gian không có nhiều, nếu không sẽ sẽ chuẩn bị càng long trọng càng tốt.
Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn anh, trên đầu còn mang tai mèo đang lung lay, đáng yêu không chịu được.
“Lục Hoặc, anh đang cầu hôn em sao?”
“Không phải, là đính hôn.” Cô vẫn còn trẻ, chờ cô tốt nghiệp, anh sẽ cầu hôn. Bây giờ, anh cho cô danh phận, cũng để cô cho anh danh phận.
Lục Hoặc lấy nhẫn ra, “Tịch Tịch của anh xứng đáng với thứ tốt nhất, về sau anh sẽ đặt làm chiếc nhẫn đẹp nhất.”
Kiều Tịch đang ôm hận, cô quay mặt đi, “Cái đuôi còn không muốn cho em sờ, còn muốn trói buộc em?”
Lục Hoặc cười nhẹ, anh đặt hoa hồng trên mặt đất, rồi tới gần cô.
Kiều Tịch lại nằm xuống giường, tay cô bị Lục Hoặc nhéo, nhẫn đeo vào ngón tay tinh tế của cô, cô chưa kịp nói gì, Lục Hoặc đã cười nói: “Tịch Tịch, đuôi của anh ra rồi.”
Anh mang nhẫn lên tay cô.
Trước đây, mỗi lần anh mất khống chế đều cố nhịn xuống, nghĩ đừng để cô ủy khuất, chờ sau khi kết hôn, cho cô danh phận, hai người mới làm chuyện như vậy.
Tuy nhiên là anh đã đánh giá quá cao khả năng kiềm chế của mình.
Anh đáng khinh bỉ, vô sỉ, cứ như vậy mà dụ dỗ cô mang nhẫn.
Kiều Tịch nghe thấy cái đuôi, cô ngoan ngoãn để Lục Hoặc mang nhẫn, “Anh đừng đè em, em còn muốn chơi.”
Lục Hoặc nắm tay cô, cúi đầu hôn lên ngón tay đeo nhẫn, đáy mắt hiện lên ý cười hạnh phúc không thể che giấu, “Ừm.”
Anh buông cô ra.
Kiều Tịch đứng dậy, cô nhìn thoáng cái đuôi vàng trên người anh, quả nhiên lộ ra.
Cô đưa tay vuốt ve nó, mịn màng, mát lạnh, cảm giác thật thích.
Dưới ánh đèn, cái đuôi vàng óng của Lục Hoặc xinh đẹp đến khó tin.
Kiều Tịch đi tới cuối đuôi, ngồi bên cạnh cái đuôi của anh, đôi tay đi xuống, tia ranh mãnh hiện lên trong đôi mắt mông lung, lúc Lục Hoặc hết sức kiềm chế, cô cúi đầu, cắn lên vị trí yếu ớt nhất của cái đuôi.
Cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ điên cuồng đánh úp làm cho Lục Hoặc đỏ mắt, tay nắm chặt, bởi vì dùng sức mà ngón tay tưởng như bị gãy, nhìn cô cúi đầu, cắn đuôi anh, đỉnh đầu cô còn có hai tai mèo xiêu vẹo, vô cùng giống con mèo hư đốn!
Một con mèo hư đốn tham ăn cá!
Cảm thấy không thỏa mãn, thậm chí cô còn ôm đuôi cá của anh lên, cái miệng nhỏ ngậm lấy cái vây gần như trong suốt, mỏng như cánh ve.
Muốn điên rồi, quả thực sắp phát điên rồi!
Hai mắt Lục Hoặc đỏ dữ tợn, hung hăng nhắm mắt lại, cơ bắp cuồn cuộn siết chặt đến mức cả đốt ngón tay cũng cứng đờ.
Cảm giác tê dại xa lạ điên cuồng phát ra từ xương cụt, tấn công anh, gương mặt trong sáng của Lục Hoặc trần đầy nhẫn nhịn vặn vẹo, “Tịch Tịch!”
Kiều Tịch ôm đuôi anh, hai mắt sáng ngời nhìn lại, hai tai mèo trắng muốt sắp rơi xuống, gương mặt còn mang theo đắc ý nhỏ, cao hứng nói: “Cái đuôi là của em.”
Quai hàm Lục Hoặc siết chặt đau đớn, anh nuốt yết hầu, thấp giọng dụ dỗ: “Anh còn đồ khác cho em, Tịch Tịch, em muốn không?”
Kiều Tịch rất tham lam, của Lục Hoặc đều là của cô.
Lục Hoặc cũng là của cô.
Cô gật đầu, hai tai mèo theo động tác của cô mà lắc lư, “Muốn.”
Lục Hoặc buông lỏng đôi tay tê cứng, anh duỗi người về phía cô, “Tịch Tịch, lại đây.”
Kiều Tịch buông đuôi cá bảo bối ra, dịch về hướng Lục Hoặc, “Anh còn đồ gì chưa cho em? Cho em xem.”
Lục Hoặc kéo người vào ngực.
Kiều Tịch không kịp dự phòng, đâm đầu vào ngực anh, giây tiếp theo, mắt cô hoa lên, nằm lại trên giường.
Thay đổi vị trí, Kiều Tịch không nhìn thấy, Lục Hoặc thu đuôi lại, đổi lại thành chân, đè lên đôi chân mảnh mai của cô.
Lục Hoặc nắm cằm cô, trầm giọng nói, “Ừm, anh đưa cho em.” Anh cúi đầu hôn lên mắt cô, “Lát nữa em đừng khóc.”
Váy Kiều Tịch mặc trên người là lọt dây buộc, tay Lục Hoặc kéo nhẹ ra, sợi dây mỏng manh kia cũng tuột ra.
Trên ngực lạnh ngắt, Kiều Tịch muốn mắng Lục Hoặc gạt người, nhưng trên đỉnh đầu anh không có mầm lá xuất hiện, anh không nói dối.
Anh đúng là có gì đó cho cô.
Kiều Tịch muốn hỏi Lục Hoặc, khi nào đưa, nhưng mà miệng cô bị anh cắn nhẹ, buông bàn tay nựng cằm cô ra, thay vào đó nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay vuốt ve chuỗi hạt.
Đáy mắt Lục Hoặc lộ ra du͙ƈ vọиɠ xấu xa.
Đêm càng ngày càng tối.
Trăng khuyết trên bầu trời từ lâu đã khuất sau đám mây.
Bên ngoài có tiếng sóng vỗ yếu ớt, từng lớp sóng xô về phía trước, mỗi lúc một tiến sâu hơn vào bờ cát. Cơn sóng tới vội vã, thậm chí có những con sóng có thể nhấn chìm người.
Váy của cô gái không biết cọ rơi xuống đất lúc nào, bên cạnh chính là quần áo màu đen của Lục Hoặc.
Tấm kính lớn sát đất phản chiếu rõ ràng hình ảnh trên giường.
Dưới lớp chăn mềm mại, nước da trắng ngần của cô gái đã phiếm hồng, khóe mắt đỏ ửng, cái miệng cũng rất đỏ.
Chân vô tình chui ra khỏi căn, cá vàng nhỏ trên mắt cá chân không ngừng lắc lư, có chút đáng thương.
Rạng sáng, trên bờ biển đã không còn bóng người nô đùa, chỉ có tiếng sóng vỗ du dương.
Mà trong căn phòng quá mức an tỉnh, cũng chỉ còn lại tiếng xin tha của cô gái giống như con mèo nhỏ bị dã thú tấn công. Nhưng mà, dã thú làm sao có thể thương cảm cho con mèo nhỏ, anh chỉ biết tàn nhẫn mà nuốt chửng cô.
Cổ tay bị xoa đỏ, Kiều Tịch yếu ớt đẩy Lục Hoặc.
“Tịch Tịch.” Lục Hoặc lại siết tay cô, mồ hôi chảy ròng ròng trên sống mũi, anh thấp giọng dỗ dành: “Rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Con ngươi ướŧ áŧ Kiều Tịch trừng anh, sao có thể tin được?
Chồi lá trên đỉnh đầu anh điên cuồng lắc lư, không hề có ý dừng lại.
Ô, Lục Hoặc cái kẻ lừa đảo này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.