Kiều Tịch nhìn Thi Uyển Uyển bị đưa vào phòng sinh, bác sĩ và y tá đều đã đi vào.
Trong mắt Kiều Tịch chỉ còn một màu đỏ tươi, cô biết tình huống sau đó của Thi Uyển Uyển.
Cô đã nghe nói rằng, mẹ của Lục Hoặc bởi vì sinh Lục Hoặc mà chết.
Nhưng sự thật không phải là thế, không phải bởi vì Lục Hoặc, Kiều Tịch phẫn uất quét về phía Diêu Lan Nhã tỏ vẻ lo lắng đứng ở hành lang, nếu không phải bà ta đẩy Thi Uyển Uyển xuống cầu thang, Thi Uyển Uyển sẽ không chết.
Lục Hoặc cũng sẽ không phải không có mẹ, cũng sẽ không phải đeo tội danh khắc mẹ.
Vẻ mặt lo lắng của Diêu Lan Nhã không phải giả vờ, trái ngược với những người khác mong Thi Uyển Uyển bình an, bà ta khẩn cầu đối phương không thể cứu, còn có bà ta lo lắng về chuyện Lục Ngộ Văn bên kia.
Thừa dịp người Lục gia không để ý, Diêu Lan Nhã cầm điện thoại lén lút đi đến cuối hàng lang, đứng trước cửa sổ, rõ ràng là đêm hè nhưng lại có cỗ u lạnh không nói nên lời.
Bà ta vội vàng gọi điện cho Chu Thắng: “Tình huống bây giờ thế nào, Lục Ngộ Văn đang ở cùng Lục Ngộ Thâm, bọn họ đang trên đường tới bệnh viện.”
Chu Thắng tự tin nói: “Em yên tâm, anh đã chuẩn bị tốt, vị trí của Lục Ngộ Văn cũng rõ ràng.”
Diêu Lan Nhã nắm chặt điện thoại, “Nhưng mà Lục Ngộ Thâm cũng ở trên xe, nếu không thành công, anh có biết hậu quả của chúng ta thế nào không?” Bà ta không dám tưởng tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-cuop-di-nam-phu-nu-chinh-khoc-roi/533548/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.