Lục Hoặc căn bản không có muốn nghĩ tới làm phiền Kiều Tịch, nhưng mà, rốt cuộc đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của bản thân.
Nhìn làn da trắng nõn nà, ánh mắt anh thâm thúy.
Phát hiện đôi mắt nhắm chặt của cô gái đang chảy nước mắt, đầu ngón tay anh lau nhẹ, “Sao lại đáng thương như vậy?” Bình thường thì giống con mèo giương nanh múa vuốt, thích trêu đùa, hiện tại lại giống như nhóc đáng thương bị bắt nạt.
“Tịch Tịch mơ thấy gì? Hửm?” Lục Hoặc ghé vào tai cô, nhưng mà Kiều Tịch ngủ say sao có thể nghe thấy?
Ở trong giấc mơ của cô, bản thân bị ác ma không nhìn rõ mặt bắt lại, đè xuống, chờ cô quay đầu lại, ác má biến thành con cá vàng đen.
Cái đuôi của nó đè lên hai chân cô, khiến cô không thể động đậy.
Cái đuôi lạnh lẽo cọ vào bắp chân cô, Kiều Tịch có cảm giác kỳ quái khó tả.
Cô vùng vẫy hai chân, nhưng không đẩy được ra, ngược lại còn khiến con cá vàng đen dùng sức, hơn nữa, con cá đó còn cắn lưng cô, hơi đau, cô càng muốn khóc.
“Tịch Tịch, đừng lộn xộn.” Âm thanh con cá đen quá mức dễ nghe, lỗ tai cô hơi ngứa ngáy.
Kiều Tịch chắc chắn con cá đen này thật quá đáng, cắn cô, còn khiển trách cô lộn xộn, nó mới không nên lộn xộn, ép cô nặng nề gần như không thể thở được.
Con cá đen vươn tay, ấn eo cô, Kiều Tịch sửng sốt, cá sao lại có tay?
Ý thức dần tỉnh táo, Kiều Tịch chậm rãi mở mắt, cảm giác được sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-cuop-di-nam-phu-nu-chinh-khoc-roi/533539/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.