Chương trước
Chương sau
Kiều Tịch đã quyết định xong, đêm nay sẽ không rời đi.
Trong phòng bật điều hòa nên nhiệt độ hơi thấp, Kiều Tịch nép trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt sáng sủa, cô hợp tình hợp lý mở miệng: “Anh không cho em ngủ trên giường, em có thể ngủ trên sofa.”
“Tịch Tịch.” Lục Hoặc cúi đầu nhìn cô gái trong chăn, anh hỏi cô: “Vì sao muốn ở lại?”
“Anh là bạn trai em, em ngủ bên cạnh anh cũng là chuyện bình thường.” Kiều Tịch chớp mắt, “Em không sợ, anh sợ cái gì? Em cũng sẽ không làm gì với anh!”
Dưới ánh đèn, Lục Hoặc thâm thúy, giữa mày không hề có ngây ngô, mà là trưởng thành, trầm ổn, anh chậm rãi nói: “Em bây giờ còn nhỏ, còn trẻ, em không biết làm như vậy, sẽ gặp phải chuyện gì.”
Kiều Tịch cười, “Anh cho rằng em là đứa trẻ ba tuổi sao, ngây thơ mờ mịt cái gì cũng không biết?” Mắt cô sáng lên, “Tuy nhiên, bây giờ có phải anh già rồi, không được, cho nên mới sợ em tới gần anh như vậy.”
Lá gan cô gái thật sự lớn, cậy anh không dám làm gì với cô, anh dung túng cô khắp nơi, đúng là cái gì cũng dám nói.
Cho dù là Lục Hoặc bình tĩnh tự chủ, cũng bị cái miệng nhỏ đáng ghét chọc đến bật cười, “Tịch Tịch, phép khích tướng đối với anh vô dụng.”
Anh đúng là lớn hơn Kiều Tịch, cô 19 tuổi, mà anh đã 27 tuổi, ước chừng lớn hơn tám tuổi.
Ánh mắt Lục Hoặc u ám, anh không biết cô có để ý hay không.
Dù sao, cô nhỏ hơn một chút, có thể gọi anh là chú.
Kiều Tịch không có nhiều suy nghĩ như Lục Hoặc, cô cũng chỉ là chưa buông tha cho anh mà thôi, nghe thấy anh nói, cô liền khịt mũi: “Lão nam nhân nhàm chán.”
Thái dương Lục Hoặc giật giật, ánh mắt tối sầm lại, nhưng vẫn là đè nén xuống, duỗi tay đắp chăn qua đầu cô gái, sau đó tắt đèn trong phòng, “Ngủ!”
Cả căn phòng tối đen như mực.
Kiều Tịch chui ra khỏi chăn, từ từ tới gần anh.
Thân thể mềm mại nhào vào vòng tay anh, ánh mắt Lục Hoặc đen tối, “Tịch Tịch.” Tay anh đặt lên eo cô, muốn đẩy người ra, “Nếu em ngủ không ngon, không quen thì anh đưa em về phòng.”
Kiều Tịch chủ động ôm lấy vòng eo thon chắc của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào xương quai xanh của anh, “Không muốn.”
Cô không hề kiêng nể gì mà gác chân lên chân anh, cố gắng chen vào.
Trong màn đêm, năm giác quan con người trở nên nhạy cảm, chóp mũi Lục Hoặc tràn ngập mùi hương thiếu nữ nhàn nhạt của cô gái, thân thể mềm mại như bông vô thức cọ vào người anh, hai chân anh tàn phế, nhưng anh là người đàn ông bình thường, cũng không phải thái giám, chỉ là liệt chân.
Cô gái kiêu ngạo như vậy lại lộn xộn trong ngực anh, Lục Hoặc nhắm chặt mắt lại, cơ thể căng cứng đến phát đau, sao có thể giả bộ như không có chuyện gì?
Bàn tay Lục Hoặc giữ lấy eo đang lộn xộn của Kiều Tịch, anh mới phát hiện vòng eo cô gái quá mềm.
Lòng bàn tay nóng lên, Lục Hoặc không biết làm sao với người trong ngực, đánh không được, mắng không xong, nếu nghiêm trọng cô sẽ tức giận, điều tồi tệ nhất chính là, khiến cô khó chịu, cô sẽ bỏ đi.
Lục Hoặc thở dài, anh nếm trải bất lực mà can tâm tình nguyện.
Kiều Tịch đang chơi đùa, nhưng mà đều bị Lục Hoặc nhìn thấu, người đàn ông bên cạnh giống như vị thần vô tình vô dục, tùy ý để cô làm gì, anh vẫn giam cầm cô gắt gao.
Cô ngẩng đầu, khẽ cắn cằm anh, tức giận nói: “Lục Hoặc, em chắc chắn, anh chính là không được.”
Đừng nói hôn cô, ngay cả ôm cô, anh dường như cũng là bất đắc dĩ.
Quả thực đả kích cô.
Có chút ngứa ran ở cằm, còn có cảm xúc ướŧ áŧ, Kiều Tịch không nhìn thấy, đôi mắt Lục Hoặc bị dày vò đến mức gần như biến thành mực.
Cơ thể và cánh tay căng thẳng đến đau đớn, nghe cô gái nói, Lục Hoặc đúng là muốn cô nếm thử hình phạt nói lung tung.
Nhưng mà, anh chỉ nhéo mặt cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan một chút, ngủ đi.”
Kiều Tịch từ bỏ trêu đùa anh, Lục Hoặc trưởng thành không còn đáng yêu như lúc thiếu niên, anh khi thiếu niên bị cô trêu mặt đỏ tai hồng, còn sẽ đỏ mặt xin cô.
Mà Lục Hoặc trước mặt so với hòa thượng còn thanh tâm quả dục hơn, cô không trêu được.
Kiều Tịch ngáp một cái, cô nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay Lục Hoặc.
Màn đêm càng ngày càng tối, trong phòng thật yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của cô gái.
Lục Hoặc mở to mắt, đôi mắt trong veo, thân thể lúc này mới thả lỏng, cảm giác được hơi ấm trong vòng tay, ánh mắt có chút lưu luyến.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một người như vậy xuất hiện.
Lục Hoặc cúi đầu, hôn lên trán cô gái, anh siết chặt eo cô, ôm người vào lòng.
Đột nhiên, Lục Hoặc cảm thấy lồng ngực đau đớn, cơn đau quen thuộc ập đến, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
Anh thả nhẹ sức, buông lỏng cô gái mình đang ôm, khó khăn cử động thân thể xuống giường, ngồi vào xe lăn.
Lục Hoặc nhanh chóng chuyển động xe lăn, đi vào toilet.
Đóng cửa lại, anh che miệng ho khan.
Lúc này, Kiều Tịch trên giường thong thả mở mắt, bên cạnh trống rỗng, cô ngồi dậy, nhẹ nhàng tới cửa phòng tắm.
Xung quanh rất yên tĩnh, mặc cho người bên trong phòng tắm cố gắng kìm nén hạ giọng, nhưng cô vẫn nghe rõ.
Ánh mắt dần tối lại, Kiều Tịch cắn chặt môi.
Cũng không biết qua bao lâu, Lục Hoặc từ phòng tắm ra, sắc mặt anh trắng bệch, môi cũng tái nhợt.
Xe lăn trở lại giường, anh nhẹ nhàng trở lại giường.
Vừa mới nằm xuống, cơ thể cô gái dán lại, trên người cô có hương thơm thoang thoảng, mùi hương dễ chịu, thêm vào đó là làn da mịn màng, thân thể mềm như bông, ôm cô như là ôm viên kẹo bông ngọt ngào.
Như thói quen, cô lao thẳng vào ngực anh, gương mặt nhỏ nhắn áp tới, vẫn ngủ say như cũ.
Đáy mắt Lục Hoặc hiện lên ý cười yếu ớt, đôi mày lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng.
Anh thả lỏng cơ thể, để cho cô cảm thấy thoải mái hơn.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào phòng.
Cảm nhận được trước ngực khác thường, Lục Hoặc mở to mắt, bắt gặp ánh mắt trong veo của cô gái.
Cô nằm trên ngực anh, lông mi cong cong.
Lục Hoặc đang định lên tiếng, người nằm trên ngực đột nhiên đến gần, đôi môi hồng hào rơi xuống khóe môi anh, “Lục Hoặc, chào buổi sáng.”
Ngực như bị móng vuốt cào, Lục Hoặc lập tức tỉnh táo lại, “Chào buổi sáng.”
Ánh mắt anh dời xuống, chỉ thấy ngón tay cô đang cởi cúc áo anh, trên áo ngủ màu đen, hai cúc chỗ cổ áo đã bị cởi ra, anh nhướng mày, “Tịch Tịch đang làm gì vậy?”
Bị bắt, Kiều Tịch không hề hoảng sợ, cô tiếp tục động tác của mình, cởi một cúc áo nữa của Lục Hoặc, “Em muốn xem cơ bụng của anh.”
“Không được.” Cổ áo anh mở rộng, Lục Hoặc nhanh chóng bắt lấy tay cô, “Em suy nghĩ gì cả ngày vậy? Hửm?”
“Muốn nhìn anh!” Kiều Tịch nhìn từ trên xuống, đôi mắt hơi nheo lại, xem xét vẻ mặt của anh, “Em chỉ nhìn một cái, anh để em nhìn xem.”
Cô quá thẳng thắn, Lục Hoặc nghĩ sao cô có thể lớn mật như vậy, anh nhéo bàn tay tiếp tục làm loạn của cô, đưa lên môi.
Ngón tay cô hồng nhạt, ngay cả móng tay cũng sáng bóng, anh không dùng sức, chỉ khẽ cắn một chút, “Em muốn nhìn, tương lai sẽ cho em xem.”
“Sau này ai muốn xem, em bây giờ muốn xem, anh sợ cái gì?” Kiều Tịch truy hỏi.
Sau khi xuyên qua, cô không nhìn thấy năng lượng đen trên mu bàn tay Lục Hoặc. Vừa rồi cô nhìn trộm hai chân Lục Hoặc, tất cả đều đen, hướng lên trên, càng lúc càng nhiều, cho nên cô mới muốn xem trên người Lục Hoặc có hay không.
Bây giờ Lục Hoặc bình tĩnh hơn Kiều Tịch nhiều, anh không hoảng loạn mà ngồi dậy, hỏi ngược lại Kiều Tịch, “Ai dạy em như vậy, nghịch quần áo lung tung, hả?” Ngón tay anh thon dài không nhanh không chậm cài lại cúc áo, “Tịch Tịch, đây không phải là hành vi tốt.”
Vừa mở mắt ra thấy cô đang cởϊ áσ anh, thật đúng là khiến người ta kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại dở khóc dở cười.
Con người Kiều Tịch đen láy lặng lẽ nhìn anh, “Vậy khi nào anh để em xem thân thể của anh, khi nào anh mới thành thật với em?”
Lục Hoặc ở đây, năng lượng đen trên người chưa từng bị tiêu trừ.
Kiều Tịch cảm thấy hoảng hốt.
Nếu cô nhớ không lầm, Bạo Phú từng nói, nếu cơ thể Lục Hoặc bị năng lượng đen chiếm giữ, anh sẽ chết.
Vốn dĩ cô xuyên tới, là để tiêu trừ năng lượng đen cho Lục Hoặc, nhưng năng lượng đen của Lục Hoặc ở đâu? Cô không biết như thế nào mới có thể tiêu trừ.
Lục Hoặc cài cúc áo, ngón tay nhéo mặt cô, như là dỗ trẻ con, anh chủ động hôn cô, “Sau này.”
Kiều Tịch biết Lục Hoặc nói có lệ với cô, anh không chủ động cho cô nhìn thân thể, cô tự mình tìm cơ hội.
Cứ như vậy, trong khoảng thời gian này, người làm và vệ sĩ trong biệt thự nhìn thấy Kiều Tịch luôn dính lấy Lục Hoặc. Nhưng bị thiếu gia luôn lạnh mặt toàn thân toát ra vẻ xa cách, không có ai tới gần kia lại dung túng, phục vụ như tiểu tổ tông vậy, mọi chuyện đều nhường cô.
Thậm chí vệ sĩ còn cho rằng, nếu hai chân thiếu gia có thể đi lại, chỉ sợ Kiều Tịch sẽ ở trên người anh, được ôm đi bất cứ đâu.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Vũ Tích lại tới tìm Lục Hoặc lần nữa, cô ta gần đây đang đối phó với người phụ nữ cũng thích Hoắc Vũ, không nghĩ tới đối phương là thiên kim Kim gia, Kim gia không so được với Kiều gia, nhưng đối phương là con gái Kim gia, sẽ không vô duyên vô cớ để người ta bắt nạt, mà Triệu Vũ Tích chỉ là biểu tiểu thư Kiều gia, không có thân phận hay năng lực gì, nói thẳng ra cô ta chỉ là thân thích của Kiều gia mà thôi.
Kim tiểu thư cũng không sợ cô ta, hai người nhắm vào nhau, Triệu Vũ Tích đã chịu tổn thất hai lần.
Cô ta nghĩ ngay tới Lục Hoặc luôn âm thầm bảo vệ cô ta, anh có tiền có thực lực, cô ta muốn để anh trợ giúp dạy dỗ Kim tiểu thư kia, giúp cô ta đòi lại.
Kiều Tịch lười nhác nằm trên sofa, nghe vệ sĩ nói Triệu Vũ Tích ở ngoài cổng lớn, cô lập tức khó chịu, liếc người đàn ông bên cạnh, “Sao cô ta còn tới tìm anh?” Cô đá mũi chân vào ống quần anh, “Hai người có phải vẫn còn chưa dứt tình? Em đi trước?”
Lục Hoặc đút trái nho đã lột vỏ vào miệng cô, anh cười khẽ, “Nói bậy gì đó, ngồi xuống.”
Ngay cả khi ngồi trên xe lăn, dáng ngồi Lục Hoặc vẫn đoan chính, thắt lưng thẳng tắp, mà trong lúc này, anh phát hiện, eo cô gái vô cùng mềm mại, có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng thẳng, có thể nằm, tuyệt đối sẽ không ngồi.
Nho lột vỏ xong thật ngọt, Kiều Tịch cắn một miếng, nước nho lan tràn trên đầu lưỡi, cô nghe thấy Lục Hoặc nói: “Anh để người đuổi cô ta đi.”
Lúc trước giúp đối phương, là nghĩ rằng cô ta ở trong mộng giúp anh, nhưng mà phát hiện ra người đó không phải là cô ta, đối phương đối với anh cũng chỉ là người xa lạ.
Anh không có nhiều tình yêu thương hay sự cảm thông đối với người xa lạ, anh luôn thờ ơ.
Lục Hoặc nói với vệ sĩ: “Để cô ta rời đi, đồng thời nói rõ, sau này đừng tới nữa, tôi không có thứ cô ta muốn.”
Anh vệ sĩ đã nhìn thấy rõ, trong mắt thiếu gia nhà mình bây giờ chỉ có Kiều Tịch, ai khác cũng không đặt vào mắt.
Vệ sĩ đi tới cửa lớn, để Triệu Vũ Tích rời đi, đối phương không thể tin được, không nghĩ tới bản thân đến cửa cũng không vào được, về sau cũng không cần tới.
Sắc mặt Triệu Vũ Tích trắng xanh lẫn lộn, vô cùng xấu hổ.
“Vui không?” Lục Hoặc lại đút cho cô một quả nho, cười khẽ.
Kiều Tịch kiêu ngạo không lên tiếng, chân lắc lư trên sofa, cá vàng nhỏ trên mắt cá chân cũng không ngừng đung đưa.
Giây tiếp theo, Lục Hoặc ho khan, anh che miệng lại, cực lực khắc chế, nhưng gương mặt trắng bệch đã đỏ bừng.
Anh thấp giọng ho khan.
Niềm tự hào và kiêu ngạo của Kiều Tịch lập tức bị xé nát, gương mặt tràn đầy lo lắng, “Muốn ho liền ho, đừng chịu đựng.”
Cô không muốn thấy dáng vẻ anh chịu đựng đau khổ.
Mặt Lục Hoặc nghẹn đến đỏ bừng, hốc mắt cũng phiếm hồng, âm thanh khàn khàn, “Anh không sao.”
Kiều Tịch hoảng loạn nhảy xuống sofa, không rảnh lo đi dép, chân trần chạy tới rót nước, “Uống nước đi.”
Cô còn ấm áp vỗ nhẹ lưng Lục Hoặc, “Tốt hơn không?”
Nước ấm chảy xuống cổ họng khô khốc, Lục Hoặc giãn mày, “Ừm, khá hơn rồi.”
Thấy ánh mắt cô lo lắng, Lục Hoặc kéo người vào trong lòng, một bên lấy khăn giấy, anh nắm chân cô, dùng khăn lau bụi trên chân cô, “Không cần lo lắng, chỉ là ho khan mà thôi, là bệnh từ trước.”
Kiều Tịch dán mặt vào ngực anh, cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo, cô giấu đi ánh mắt lo lắng, trầm giọng đáp: “Ừm.”
Cơ thể Lục Hoặc thiếu niên luôn nóng hổi, giống như bếp lò, không giống như bây giờ, dù là mùa hè nóng bức, anh cũng như băng không thể sưởi ấm.
Lục Hoặc rất bận, Kiều Tịch biết anh đã cố gắng rút thời gian ở bên cạnh cô.
Mọi người cho rằng Kiều Tịch xinh đẹp yêu kiều như vậy, nhất định sẽ cậy sủng mà kiêu, ngang ngược vô lý, dù sao cô được Lục Hoặc yêu thích, cô vốn dĩ nên kiêu ngạo.
Nhưng không giống với tưởng tượng của người khác, Lục Hoặc ở đây, cô sẽ làm nũng quấn lấy anh, mà Lục Hoặc không ở, cô sẽ an tĩnh làm việc của chính mình, không tranh không đoạt, không náo loạn, cũng không vây lấy Lục Hoặc.
Cô dựng giá vẽ, ngồi ở chỗ sân râm mát, yên lặng vẽ tranh, nhưng cô còn đẹp hơn bức vẽ.
Cô cũng sẽ học đầu bếp nấu lê hấp đường phèn, Lục Hoặc ho khan, cô sẽ đưa chén nước ấm áp tới thư phòng anh.
Lục Hoặc cũng không cần cô làm bất cứ chuyện gì, chỉ hận không đem cô sủng trên đầu quả tim.
Buổi tối, Kiều Tịch một mình ăn cơm tối, cô biết Lục Hoặc hôm nay có việc, anh phải tới tham gia một yến tiệc thương nghiệp, sẽ về trễ.
Kiều Tịch dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, cô cũng tắm rồi, sớm nằm trên giường nghỉ ngơi.
Càng về đêm, nghe được tiếng gõ cửa, đã là mười một giờ đêm.
Kiều Tịch tỉnh dậy.
Cô mở cửa phòng, phát hiện bên ngoài là anh vệ sĩ, đối phương sốt ruột.
“Có chuyện gì sao?” Kiều Tịch tỉnh ngủ, khôi phục tỉnh táo.
Anh vệ sĩ chần chừ nói: “Kiều tiểu thư, cô qua nhìn thiếu gia đi.”
Ánh mắt Kiều Tịch đông cứng lại, “Lục Hoặc làm sao vậy?”
“Thiếu gia không cho tôi nói với cô, nhưng tình huống của cậu ấy không tốt lắm.” Anh vệ sĩ không rõ vì sao thiếu gia không cho anh ấy tìm Kiều Tịch, rõ ràng có phương pháp giải quyết vấn đề tốt hơn, “Thiếu gia ở trong yến tiệc bị người tính kế, hạ dược.”
Kiều Tịch sững lại………
“Người phụ nữ kia vì hãm hại Triệu Vũ Tích, hạ dược với thiếu gia, đối phương muốn để thiếu gia và Triệu Vũ Tích ở bên nhau, sau đó đưa Hoắc Vũ tới nhìn.” Vệ sĩ kể lại ngắn gọn sự việc.
Kiều Tịch nhất thời không có gì để nói, Lục Hoặc lúc này hoàn toàn chịu liên lụy từ Triệu Vũ Tích.
Nữ chính Triệu Vũ Tích trong sách là nam chính Hoắc Vũ ngược nhau, khiến nữ chính Triệu Vũ Tích bị nhiều nữ phụ nhắm vào.
Hiện tại xem ra, Kim tiểu thư này chính là một trong số đó, đối phương vì Hoắc Vũ, cô ta lập kế hại Triệu Vũ Tích.
Kim tiểu thư nghe được Lục Hoặc thích Triệu Vũ Tích, cô ta cố tình hạ dược, chuẩn bị đưa Lục Hoặc và Triệu Vũ Tích vào một phòng, sau đó, nhân lúc thích hợp đưa Hoắc Vũ tới vạch mặt Triệu Vũ Tích.
Đối phương không có lường được, sự tự chủ của Lục Hoặc mạnh đến kinh người, anh phát hiện thân thể bản thân có vấn đề, cũng không hề mất lý trí, mà khắc chế xuống, lập tức phái người điều tra.
Mưu kế của vị Kim tiểu thư này được Lục Hoặc phái người điều tra ra.
Triệu Vũ Tích trúng dược sẽ ra sao, Hoắc Vũ đã đi vào trong, hai người thế nào, Lục Hoặc cũng sẽ không để ý, dược tính trong cơ thể anh càng ngày càng mạnh, cho dù anh kiềm chế, lý trí cũng hơi mơ hồ.
Anh lập tức để vệ sĩ đưa anh về.
“Bây giờ Lục Hoặc ở đâu?” Kiều Tịch lo lắng.
“Thiếu gia ở trong phòng, cô đi xem đi.” Anh vệ sĩ nghĩ tới sau này bản thân bị thiếu gia trách phạt, anh cũng nhận.
Dù sao, với anh mà nói, thiếu gia tương đối quan trọng.
Kiều Tịch vội vã chạy đi tìm Lục Hoặc.
Đi đến trước cửa phòng, cô gõ nhẹ vài cái, nhưng mà, bên trong không có tiếng đáp lại.
Kiều Tịch mở cửa đi vào.
Trong phòng không thấy bóng dáng Lục Hoặc đâu.
Cô thấy cửa phòng tắm khép hờ, cô đi đến.
Chỉ thấy người đàn ông mặc đồ đen nằm trong bồn tắm, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng trẻo bị nhuộm đỏ, đôi môi mỏng cũng trở nên đỏ ửng.
“Lục Hoặc?”
Kiều Tịch chạy nhanh tới.
Người đàn ông trong bồn tắm mở mắt, đáy mắt đỏ hoe, ngay cả đuôi mắt cũng phiếm hồng.
Mái tóc ướt đẫm, Lục Hoặc nhìn cô bằng đôi mắt đen tuyền, giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi mềm mại.
Kiều Tịch nuốt nước miếng, hai chân yếu ớt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.