Chương trước
Chương sau
Theo Triệu Vũ Tích thấy, hệ thống giúp cô ta xuyên tới khi Lục Hoặc còn nhỏ quả thực là chuyện tốt trời cho.
Cô ta có thể tránh đi Kiều Tịch, đơn độc ở chung với Lục Hoặc để bồi dưỡng tình cảm, lưu lại dấu vết của cô ta trong trí nhớ của Lục Hoặc, từng chút từng chút thay đổi tình cảm của cậu đối với cô ta.
Cô ta nỗ lực cứu vớt cậu, có phải cậu sẽ thích cô ta giống như đời trước không?
Triệu Vũ Tích cười rạng rỡ, cô ta hỏi Lục Hoặc, “Chị nói có đúng hay không? Trên người của em có hình xăm.”
Chỉ sợ ngay cả Kiều Tịch cũng không biết, hình xăm trên người Lục Hoặc là lúc cậu học lớp 10, vì Triệu Vũ Tích xăm lên.
Đây là bí mật nhỏ chỉ thuộc về cô ta và Lục Hoặc.
Ánh mắt Lục Hoặc sâu thẳm.
“Em biết đó, chị không lừa em, chị và em quen biết, em còn vì chị mà xăm hình.” Triệu Vũ Tích lại tiến lên một bước, cô ta đứng trước mặt cậu, “Bây giờ, em nên tin tưởng chị.”
Thiếu niên trên xe lăn mặc áo sơ mi màu trắng, cả người trong trẻo lạnh lùng, mặt mày trẻ trung nhưng vẫn quá đỗi đẹp trai như cũ.
Màu môi mỏng của cậu rất nhạt, khẽ mím, khiến người ta muốn hôn lên.
Trên mặt Triệu Vũ Tích có chút nóng, cho dù hai chân Lục Hoặc không thể đi, nhưng không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của cậu thật sự rất xuất sắc, chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến người ta tim đập nhanh lên, đặc biệt là chạm vào đôi mắt của cậu, khiến người ta không khỏi mặt đỏ.
Cô ta đánh giá hoàn cảnh xung quanh, ánh sáng trong phòng cũng không tốt, căn phòng nho nhỏ chỉ có một cái bàn và một cái ghế, còn lại thì chẳng có gì cả, trống rỗng.
Triệu Vũ Tích rất nhanh ý thức được, Lục Hoặc không được Lục gia coi trọng, ném trong căn phòng nhỏ hẹp như vậy, khó trách đời trước, sau khi cậu quật khởi sau, lạnh nhạt vô tình như vậy, tất cả đều vì từ nhỏ đến lớn cậu đã phải chịu rất nhiều đau khổ.
Nhìn thiếu niên, Triệu Vũ Tích có chút đau lòng, cô ta lại bước đến gần cậu một bước, giọng nói dịu dàng đến tận cùng, “Lục Hoặc, chị là tới cứu em.”
Lục Hoặc khẽ cười một tiếng.
Thấy thiếu niên cười, đôi mắt Triệu Vũ Tích lập tức sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Lục Hoặc đang muốn mở miệng, đột nhiên, bên tai cậu ngứa ngáy, hơi thở ấm áp phả vào bên lỗ tai của cậu, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái chui vào lỗ tai cậu, “Tớ không ở đây, cậu nói chuyện với người khác rất vui à?”
Lục Hoặc hơi ngạc nhiên, đôi mắt đen nhánh của cậu dần dần sáng lên, “Tịch……”
Bàn tay nhỏ trắng nõn lập tức che kín miệng cậu, “Triệu Vũ Tích không nhìn thấy tớ, chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy tớ, nên là cậu đừng nói chuyện với tớ.”
Lông mi cong dài của Lục Hoặc run rẩy, che lấp sự vui mừng dưới đáy mắt. ·
Tịch Tịch đã trở lại.
Lòng bàn tay của cô gái thật mềm, mang theo hương thơm nhàn nhạt, hơi thở mềm ấm của cô phả vào trên vành tai, lỗ tai của cậu, khoảng cách của hai người rất gần, cậu thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người cô.
Yết hầu của cậu không nhịn được, di chuyển trên dưới một cái, Lục Hoặc nhỏ giọng lên tiếng: “Ừ.”
Cô gái hừ một tiếng, cô yêu kiều oán giận bên tai cậu, “Lúc nãy chị ta nói, hình xăm trên người cậu là tên của chị ta? Hửm?”
Âm cuối của cô hơi nâng lên, nhẹ nhàng, khiến lỗ tai của Lục Hoặc càng đỏ hơn.
Cậu muốn mở miệng, nhưng miệng vẫn đang bị cô che lại.
Một bàn tay khác của cô gái duỗi về ngực cậu, cách quần áo, chuẩn xác chạm lên vị trí của hình xăm, Lục Hoặc nghe thấy cô gái ở bên tai cậu nghiến răng nghiến lợi nói, “Nơi này, cậu thật ra nói thử xem là của ai?”
Vị trí hình xăm nóng lên, dưới lồng ngực, trái tim của cậu điên cuồng nhảy lên, như chú chó nhỏ bị vứt bỏ tìm được chủ nhân, vui mừng nhảy lên, căn bản không chịu sự khống chế của cậu.
Lỗ tai Lục Hoặc đỏ ửng, hơi thở ướt nóng của cô gái phả vào trên vành tai của cậu, vô cùng ngứa ngáy.
“Tên hình xăm này của cậu là Triệu Vũ Tích?” Kiều Tịch chất vấn cậu.
Miệng còn bị bàn tay nhỏ của cô gái che lại, cậu lắc đầu.
Cho dù cậu quên mất lúc trước vì ai mà xăm hình, nhưng lúc Tịch Tịch sờ lên hình xăm trên ngực cậu, cậu có cảm giác mãnh liệt rằng, hình xăm là của cô, trái tim cậu cũng là của cô.
Giây tiếp theo, cô gái chơi xấu, giống như trừng phạt, cô ghé sát vào, hàm răng khẽ mở, trực tiếp cắn phần thịt mềm trên lỗ tai của cậu.
Cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt truyền đến, cả người Lục Hoặc căng thẳng, con ngươi đen nhánh giống như ngập tràn ánh sao, sáng rỡ, ướt át.
Triệu Vũ Tích còn đang nói không ngừng, cô ta dịu dàng nói: “Lục Hoặc, người nhà của em không thích em, không sao, chị sẽ luôn ở cạnh em.”
“Ô……”
Triệu Vũ Tích vừa nói xong, Lục Hoặc nhỏ giọng kêu lên một tiếng, phảng phất đã phải chịu sự tấn công không thể nhịn được. Vành tai của cậu bị cô gái hoàn toàn ngậm lấy, còn bị hàm răng của cô vuốt ve qua lại.
Có được sự đáp lại, Triệu Vũ Tích càng vui vẻ hơn, cô ta thấy cổ của thiếu niên đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh cũng trở nên ướt át, giống như bị cô ta làm cảm động.
Triệu Vũ Tích vui vẻ nói: “Lục Hoặc, em đồng ý?”
Kiều Tịch hừ một tiếng ở bên tai Lục Hoặc, cô hơi dùng sức, hàm răng nhọn vuốt ve vành tai của cậu đến mức nó đỏ lên như sắp chảy máu.
Bàn tay để ở hai bên của Lục Hoặc bởi vì nắm chặt nên gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, không chỉ tai cậu đỏ lên, mà ngay cả khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng cũng đỏ ửng.
Tịch Tịch, Tịch Tịch……
Sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ khó nhịn khiến khóe mắt của thiếu niên ửng đỏ, trên trán đổ mồ hôi.
Kiều Tịch buông lỏng miệng nhỏ, cô nghiến răng nghiến lợi chất vấn bên tai cậu, “Chị ta nói muốn ở cùng cậu, cậu đồng ý không?”
Giọng nói của cô rất hung dữ tàn ác, phảng phất giây tiếp theo nếu cậu nói đồng ý thì cô sẽ hung tợn tiếp tục cắn lỗ tai của cậu.
Kiều Tịch buông miệng ra.
Giọng nói của thiếu niên khàn khàn, “Tôi không đồng ý.”
Triệu Vũ Tích sửng sốt, cô ta lơ đãng đối diện với đôi mắt của Lục Hoặc, chỉ thấy đáy mắt đối phương đen kịt, mang theo sự ẩn nhẫn, trực tiếp từ chối cô ta.
Triệu Vũ Tích cắn môi, có chút ấm ức nhìn cậu.
Rốt cuộc đời trước, Lục Hoặc đối với cô ta tốt như vậy, lúc nào cũng bảo vệ cô ta, mà đời này lại đối xử với cô ta lạnh nhạt như vậy, thậm chí cô ta chủ động đưa ra yêu cầu ở cạnh cậu, bảo vệ cậu, thái độ của đối phương vẫn lạnh lùng.
Trong lòng Triệu Vũ Tích đầy chua xót, “Không sao, em đã không có ký ức về chị, mới có thể thấy chị xa lạ.”
Kiều Tịch lại khẽ hừ một tiếng ở bên tai Lục Hoặc.
Lỗ tai Lục Hoặc ngứa ngáy, khàn giọng nói: “Bất kể trước kia tôi có quen cô hay không, nhưng tôi không cần cô làm bất cứ chuyện gì cho tôi cả.”
Triệu Vũ Tích không nghe lọt tai, cô ta chớp mắt cười nói: “Cánh cửa này có phải bị khóa rồi không? Chị cứu em ra ngoài trước, người nhà của em đối xử với em quá tệ rồi, thế mà lại nhốt em ở đây, em yên tâm, chị sẽ cứu em ra ngoài.”
Lục Hoặc quá đáng thương, bị Lục gia nhốt lại, một mình ở trong phòng tối, may mắn cô ta tới cứu cậu, trở thành ánh sáng của cậu.
Triệu Vũ Tích đi tới cánh cửa bên kia, nghĩ cách mở cửa.
“Tịch Tịch.” Giọng nói Lục Hoặc rất nhẹ, gần như không ai nghe thấy, chỉ có Kiều Tịch đứng rất gần mới có thể nghe thấy, ánh mắt cậu ướt át trong trẻo nhìn cô, căn bản không để ý tới Triệu Vũ Tích đang chủ động đi mở cửa.
Kiều Tịch nhìn lỗ tai của cậu bị cắn đến đỏ bừng, thậm chí trên vành tai còn có dấu răng nhợt nhạt của cô, cơn hờn dỗi tích tụ ở ngực của cô bây giờ mới giảm bớt một nửa.
Lúc nãy đứng trước màn hình lớn, cô thấy Triệu Vũ Tích nói trên người Lục Hoặc xăm tên của cô ta, cô vừa tức vừa ảo não, ngực rầu rĩ, vô cùng khó chịu.
Phảng phất thứ thuộc về cô, bị người ta ở sau lưng lặng lẽ mưu đồ trộm đi.
Đầu ngón tay của cô nhéo vành tai của Lục Hoặc, “Không được tin tưởng lời Triệu Vũ Tích nói.”
Lỗ tai cậu nóng lên, đầu ngón tay hơi lạnh của cô gái nắm lấy vành tai nóng bừng của cậu, Lục Hoặc giống như lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nắm chặt tay vịn, cậu khàn giọng đồng ý, “Chỉ tin tưởng lời Tịch Tịch nói.”
Triệu Vũ Tích giống như nghe thấy Lục Hoặc đang nói chuyện, cô ta vui vẻ quay đầu lại, “Lục Hoặc, em đang gọi chị à?”
Lục Hoặc nhíu mày, “Không phải.”
Triệu Vũ Tích có chút mất mát, rõ ràng cô ta đã nghe thấy được, lúc nãy cậu gọi Tích Tích.
Thật hiển nhiên, thiếu niên sĩ diện, không muốn thừa nhận.
Triệu Vũ Tích muốn cứu Lục Hoặc ra ngoài, nhưng mà cửa bị khóa, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, cô ta rất khó chịu, nếu như lúc cô ta xuyên qua xuất hiện ở ngoài cửa, thì có thể giúp Lục Hoặc mở cửa rồi.
Cô ta loay hoay một hồi lâu, cửa đột nhiên mở ra.
Triệu Vũ Tích kinh ngạc vui vẻ quay đầu lại nói với Lục Hoặc, “Chị mở cửa ra rồi, Lục Hoặc, chị nói rồi, chị sẽ cứu em ra ngoài.”
Lục Hoặc không nhìn cô ta, đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn cô gái đứng ngoài cửa, cô mặc chiếc váy màu trắng ngà, cười khanh khách đứng ngoài cửa, môi đỏ răng trắng, xinh đẹp lại động lòng người.
Là Kiều Tịch đã mở cửa.
Triệu Vũ Tích vui vẻ đi đến bên cạnh Lục Hoặc, “Cửa được chị mở ra rồi, chị đưa em ra ngoài.”
Bên ngoài cửa, Kiều Tịch đang chờ Lục Hoặc, cô chuẩn bị đưa cậu đi chơi.
Ai sẽ ngu ngốc bị ông cụ Lục nhốt cả ngày chứ, Lục Vinh Diệu bị thương, chân bị gãy cũng không phải do Lục Hoặc đánh, dựa vào cái gì mà cậu phải bị phạt.
Lục Hoặc từ chối để Triệu Vũ Tích đẩy xe lăn của cậu, “Cô cách tôi xa ra một chút.”
Triệu Vũ Tích không ngờ tới chính mình cứu Lục Hoặc, thái độ của cậu vẫn không thay đổi, nỗi ghen tuông trong lòng cô ta lại nhiều thêm vài phần.
Lúc Lục Hoặc đi qua bên cạnh cô ta, cậu nói: “Cửa không phải chị mở ra.”
Triệu Vũ Tích sửng sốt, Lục Hoặc nói vậy là có ý gì? Rõ ràng lúc nãy cửa còn khóa, là cô ta chuyên tâm nghiên cứu, loay hoay làm một hồi, cửa mới mở ra.
Lục Hoặc không để ý đến cô ta có biểu cảm gì, cậu đi đến bên người Kiều Tịch, tay cậu lén lút níu lấy làn váy của cô, lần này cậu bắt được thì sẽ không để cô tùy ý rời đi.
Kiều Tịch có chút xấu xa, thừa dịp Triệu Vũ Tích còn đang kinh ngạc, cô lập tức đóng cửa lại, khóa cửa lại từ bên ngoài.
Lúc cửa bị đóng lại, Triệu Vũ Tích trợn tròn mắt. Cô ta lập tức chạy đến cửa, duỗi tay kéo cửa ra, nhưng mà cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài.
“Lục Hoặc, chị còn chưa ra, sao em lại khóa cửa lại?” Triệu Vũ Tích kinh ngạc lại khϊếp sợ, càng nhiều là sự khó tin, “Lục Hoặc, mở cửa, chị đến cứu em mà.”
Kiều Tịch nghe tiếng đập cửa, nỗi buồn bực nơi ngực của cô biến mất, chờ người Lục gia phát hiện Lục Hoặc không ở đây, chắn chắn sẽ cho rằng Triệu Vũ Tích thả người ra rồi.
Nghĩ đến Triệu Vũ Tích sẽ phải chịu khổ, tâm trạng của cô lại tốt hơn.
Bây giờ, Triệu Vũ Tích chắc chắn sắp tức chết, nôn chết rồi.
“Lục Hoặc, mở cửa.”
“Lục Hoặc, có phải em hiểu lầm chị không?”
“Lục Hoặc, chị tới cứu em mà, em mở cửa, chúng ta nói chuyện tử tế.”
Triệu Vũ Tích chịu đả kích, có phải ông trời đang trừng phạt cô ta hay không, đời trước cô ta không quý trọng những gì Lục Hoặc đối tốt với cô ta, cho nên đời này mới bị Lục Hoặc coi thường?
Ngoài cửa.
“Rất vui vẻ?” Lục Hoặc nhìn cô gái mặt mày cong cong, đôi mắt đen nhánh soi rọi ánh mặt trời bên ngoài, sáng lên, rất đẹp.
Kiều Tịch thành thật gật đầu.
Nghĩ đến Triệu Vũ Tích đang tức giận, rồi lại không cách gì để phát tiết, bất cứ lúc nào còn có thể bị người của Lục gia phát hiện, bắt lại, cô quả thật rất vui vẻ.
Đuôi mắt Kiều Tịch hơi cong, gương mặt trắng tuyết có chút đắc ý, “Đương nhiên, nhìn thấy chị ta bị thiệt, tớ rất vui vẻ.”
Cô nói với cậu, “Lục Hoặc, chị ta là kẻ địch của tớ.”
Lục Hoặc yên tĩnh chờ đợi câu tiếp theo của cô.
Cô nói: “Chị ta có ý đồ với cậu, cậu là của tớ, chị muốn từ chỗ tớ cướp cậu đi, chị ta chính là kẻ địch của tớ.”
Cô gái quá mức thẳng thắn, lông mi cong dài của Lục Hoặc run rẩy, mang theo sự thẹn thùng, vẻ mặt của cậu cực kỳ nghiêm túc, giống như đang hứa hẹn điều gì trọng đại, “Tớ sẽ không thích cô ta, cũng sẽ không bị cướp đi.”
Kiều Tịch hài lòng cười lên, cô duỗi tay sờ đầu của cậu, “Thật ngoan!”
Quản gia Lục cùng ông cụ Lục đi bệnh viện thăm Lục Vinh Diệu, những người khác của Lục gia quét tước trong nhà, lúc Kiều Tịch đưa Lục Hoặc rời đi từ cửa sau, căn bản không có ai phát hiện.
“Chúng ta đi đâu?” Lục Hoặc hỏi cô gái ở bên cạnh.
Môi đỏ của Kiều Tịch cong lên, đôi mắt đen nhánh của cô cất chứa ý xấu, “Chị đưa em đi hẹn hò.”
Lần này cô rút đạo cụ của hộp bảo vật vận khí cũng không tệ lắm, thế mà còn rút được một chức năng phụ.
Cô có thể hiện thân trong ba tiếng, tức là trong ba tiếng này, cô sẽ giống như người bình thường, không phải ở trạng thái ẩn thân.
Nghe thấy Kiều Tịch nói, thiếu niên thoáng cái đỏ mặt.
Vốn dĩ cậu còn tưởng rằng chuyện tối hôm qua là nằm mơ, bây giờ nghe thấy cô gái trực tiếp nhắc tới từ chị, cậu xác định, đó không phải mơ.
Tối hôm qua cậu bị cô dụ dỗ, một lần lại một lần gọi cô là chị.
Nghĩ đến chính mình khàn giọng gọi chị, sự xấu hổ bò lên khuôn mặt ngây thơ của thiếu niên, cậu siết chặt đốt ngón tay khiến nó trở nên trắng bệch, lỗ tai càng đỏ.
Kiều Tịch hỏi cậu: “Không phải cậu quên rồi chứ? Rõ ràng tối hôm qua cậu ôm tớ, gọi tớ là chị.”
Cô lừa cậu, cậu không ôm cô, có điều cậu quả thật gọi cô là chị.
“Hay là, cậu lại gọi tớ một tiếng đi?”
Nghe ra sự trêu chọc của cô gái, yết hầu của Lục Hoặc lăn lộn trên dưới một cái, “Tịch Tịch!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.