Kiều Tịch đẩy xe lăn đến trước Lục Hoặc, cô vội tiến lên, muốn đỡ anh dậy.
Lục Hoặc cũng không quen đối phương, anh né tránh tay cô, “Không cần đỡ, tôi có thể tự ngồi lên.”
Tay Kiều Tịch bị Lục Hoặc né tránh, cô chỉ có thể sốt ruột đứng một bên, nhìn Lục Hoặc cố gắng bò lại trên xe lăn.
Kiều Tịch nhặt lên chiếc ô bị ném một bên, một que thép trên cán ô bị bẻ gãy.
Cô mở ô ra, che phía trên xe lăn.
Mưa không xối vào trên người anh, Lục Hoặc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt to xinh đẹp của cô gái.
Đối phương cười cong mặt mày với anh, “Lục Hoặc, tớ đẩy cậu đi.”
“Cảm ơn, không cần làm phiền cậu, tôi có thể tự đi.” Thiếu niên Lục Hoặc cũng không dễ dàng tiếp cận như khi còn là Lục Hoặc nhỏ, trên mặt tái nhợt của anh có phần xa cách và cảnh giác.
Kiều Tịch đành phải đi theo bên cạnh anh, thay anh che ô.
Bởi vì có xe lăn ngăn cách nên hai người có khoảng cách nhất định, ô trong tay Kiều Tịch nghiêng nhiều về phía Lục Hoặc, mà chính cô lại để lộ hơn nửa cơ thể bên ngoài, vẫn luôn bị xối mưa.
Trên người Kiều Tịch mặc chiếc váy màu xanh lục nhạt, làn váy xấp xỉ đầu gối, màu lạnh có cảm giác tiên tiên, mà bây giờ đều ướt đẫm.
Da thịt trắng nõn của cô bị ướt mưa càng thêm trắng tuyết, một đôi mắt to đen nhánh bị nước mưa gột rửa, sáng ngời thanh thấu, ngập nước long lanh, đôi môi hồng nhạt hơi trơn bóng.
Ngay cả ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-cuop-di-nam-phu-nu-chinh-khoc-roi/533472/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.