Căn phòng chìm vào im lặng.
Lục Hoặc chật vật kéo chiếc chăn nhỏ bên cạnh, muốn che đi nửa người dưới của mình.
Cái chăn hơi ngắn, sao có thể che hết chiếc đuôi cá dài của anh được?
Anh ngửa đầu lên, một tay che mắt tự lừa mình dối người, không muốn nhìn thấy thứ xấu xí kia.
Khóe mắt thiếu niên đỏ lên, rơm rớm nước mắt.
Ai lại đi thích người hai chân không đi lại được chứ?
Không, anh thậm chí còn không phải người, những ngày vui vẻ này chỉ là lén lút trộm được, chưa được bao lâu đã tỉnh cơn mộng đẹp.
Tay Lục Hoặc che chặt đôi mắt, nước mắt lăn xuống khóe mắt, trượt qua gương mặt, chui vào bên tóc mai.
Anh không dám, cũng không muốn nhìn ánh mắt Kiều Tịch, anh sợ nỗi chán ghét và sợ hãi trong mắt cô.
Nước mắt liên tục trào ra từ bên khóe mắt, anh cảm thấy cực kì xấu hổ.
Kiều Tịch giật mình khiếp sợ, cảm giác mát lạnh dưới lòng bàn tay nhắc nhở cô rằng đây không phải là mơ.
"Đây là... Đuôi cá?" Giọng nói của cô cũng tràn ngập sự kinh ngạc.
Lục Hoặc vẫn ngẩng đầu lên, một tay bịt kín mắt, không dám nhìn phản ứng của cô, giọng nói khàn khàn lộ ra sự tuyệt vọng: "Ừm."
Kiều Tịch trợn mắt nhìn chằm chằm, cô chắc chắn mình không bị ảo giác, cũng không hoa mắt, Lục Hoặc mọc đuôi cá thật!
Trời đất!
Kiều Tịch đúng là giật mình sợ hãi thật, cô không thể nào ngờ được Lục Hoặc lại biến ra đuôi cá.
Trong truyện chỉ miêu tả Lục Hoặc là người sẽ xuất hiện giúp đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-cuop-di-nam-phu-nu-chinh-khoc-roi/533454/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.