Bởi vì thái độ rõ ràng của Trần Chính, bầu không khí trong phòng trở nên nóng hơn rất nhiều. Tiếng đóng cửa lúc Bạch Lạc rời đi nặng trĩu ở trong lòng mỗi người.
Cố Bắc Âm nửa nằm trên mặt đất, không bị ảnh hưởng chút nào. Lúc trợ lý hô bắt đầu, cô dường như chỉ mất 1s để nhập vai. Thân hình mảnh mai co quắp, run rẩy như cây cung sắp gãy. Từng giọt mồ hôi lăn dài làm ướt đôi hàng mi, cay nhòe khóe mắt ẩn ẩn đau đớn.
Không lâu sau có người cẩn thận bế cô lên. Cố Bắc Âm theo lực của đối phương nâng nửa người lên, đôi mắt khẽ mở, trong ánh mắt chợt nhen nhóm niềm vui sướng gần như không thể nhìn thẳng.
Nhưng chỉ chốc lát, niềm vui sướng ấy dần hóa thành chua xót cùng không cam lòng, ẩn ẩn trong đó còn trộn lẫn sự ôn nhu khó thấy.
Thần thái của cô rất tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn sáng. Dường như cô cảm thấy tư thế này không thoải mái, Cố Bắc Âm hơi nghiêng đầu, chậm rãi nở một nụ cười chói mắt: "Thần....Cũng may không....không làm liên lụy đến tính mạng của ngài...."
Căn phòng cực kì yên tĩnh, ngay cả cameraman cũng theo bản năng mà bước nhẹ hơn. Trần Chính trầm mặc nhìn, đáy mắt phảng phất có ý vui như tảng băng trồi lên mặt nước, ngón tay vô thức gõ mặt bàn.
Cố Bắc Âm đọc xong lời thoại, dường như có chút mệt mỏi, lông mi dài dài ấy hơi run rẩy như muốn nhắm mắt lại rồi lại như chợt nghĩ tới điều gì đó, lần thứ hai không cam lòng mở mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-cung-lao-dai-ly-hon/217167/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.