Mười giờ tối, tổ tiết mục đóng tất cả các máy quay. Chút ánh sáng cuối cùng trên đảo cũng theo chân nhân viên công tác nghỉ ngơi mà tắt.
Cố Bắc Âm nằm trên đệm hơi trong lều thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng hai tay lại bất an nắm chặt thành quyền dưới lớp chăn.
Tần Thanh Việt hô hấp đều đặn, có vẻ là đã ngủ say.
Cố Bắc Âm lặng lẽ mở mắt, khẽ thở dài.
Buổi sáng vừa làm nhiệm vụ vừa phải diễn trò trước mặt mọi người dường như đã là giới hạn của cô. Giờ phút này cô cùng Tần Thanh Việt an ổn ngủ trong lều mặc dù biết cái gì cũng không phát sinh nhưng Cố Bắc Âm vẫn cảm thấy dưỡng khí trong không khí rất mong manh.
Cái không khí mất tự nhiên này khiến cô không thể nào ngủ được.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài lều, Cố Bắc Âm nhẹ nhàng ngồi dậy. Đầu ngón tay vừa chạm vào khóa kéo lều thì giọng nói của Tần Thanh Việt phía sau vang lên: "Đã muộn như vậy cô còn không nghỉ ngơi sao?"
Ngữ khí tự nhiên, giọng nói đều đều không có chút buồn ngủ.
Cố Bắc Âm hơi sững sờ nhưng rất nhanh phản ứng lại, nói nhỏ: "Có chút không quen chỗ, không ngủ được nên tôi định ra ngoài đi dạo."
Bãi biển vào ban đêm mất đi màu xanh thanh thuần vào ban ngày thay vào đó là một vùng trời đêm màu đen. Từng đợt sóng vỗ vào bờ tạo ra âm thanh bất đồng với tiếng côn trùng kêu ngoài lều trại.
Cố Bắc Âm đi một đôi dép lê mềm mại, ngón chân thỉnh thoảng bị làn nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-cung-lao-dai-ly-hon/217160/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.