Tạ Từ đứng ở cửa yên lặng vỗ tay, ánh sáng yếu ớt chiếu trên thân thể không tồn tại của hắn, gió mang theo mùi bùn đất, thổi bay những cánh hoa trắng tinh trên cành, những bông hoa ấy nối đuôi nhau rơi dưới chân hắn, giống bông tuyết còn đọng lại của mùa đông năm ngoái.
Hắn cúi đầu nhìn một lúc, quên mất đó là mùa đông năm nào, hắn và Lý Thanh Hành cùng đi Thiên Sơn, trên đỉnh núi Thiên Sơn là băng tuyết quanh năm không bao giờ tan, tuyết trắng xóa, dưới ánh nắng chói chang làm mắt hắn đau nhói.
Tạ Từ loạng choạng đi phía sau Lý Thanh Hành, nhân lúc y ngồi xổm xuống đã nhét một quả cầu tuyết vào cổ áo y, sau đó quay người bỏ chạy.
Hắn chạy không chậm, chỉ là người tính không bằng trời tính, chân trái của hắn không tốt lắm, chưa tới hai bước đã rơi vào đống tuyết, Lý Thanh Hành đứng dậy phủi tuyết trên người, thong thả bước tới, nhấc hắn ra khỏi tuyết, Tạ Từ cúi đầu, hai tay buông xuống, giống như bé mèo con bị cắn gáy.
Lý Thanh Hành buông tay, mơn trớn cần cổ lộ ra của Tạ Từ bằng ngón tay vừa mới vỗ tuyết, Tạ Từ rùng mình, khi ném quả cầu tuyết hắn chỉ quan tâm đến niềm vui của mình, giờ bị Lý Thanh Hành bắt mới sợ sư phụ sẽ nổi giận.
Hắn ngửa khuôn mặt to bằng lòng bàn tay lên, rầm rì: “Sư phụ, chân ta đau…”
Chắc là bởi vì bị ngã đau quá, sắc mặt Tạ Từ tái nhợt, nốt ruồi đỏ giữa đôi lông mày càng thêm đậm, đôi mắt hắn chớp chớp, trông đáng thương cực kì.
Lý Thanh Hành khẽ thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ, ôm hắn tiếp tục đi lên núi.
Tạ Từ vùi đầu vào trong ngực sư phụ, gió lạnh bỗng ngừng thổi, hương gỗ thoang thoảng tràn vào mũi, hắn chìm vào giấc ngủ trong khi lắng nghe tiếng tim đập của sư phụ. Lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như hắn nhìn thấy cung điện ngàn tầng vô tận trên đỉnh núi, những vị tiên trong cung điện mặc quần áo màu xanh như tuyết, tất cả đều trông giống sư phụ.
Những ký ức đó ngày càng rõ ràng, càng khiến khoảnh khắc nhàm chán hiện tại nặng nề thêm, Tạ Từ thu hồi tầm mắt, bước qua những bông hoa đó.
Từ sau khi Lý Thanh Hành chết, đã luôn như thế.
Bây giờ hắn chết rồi, vẫn vậy.
Tạ Từ ngẩng đầu nhìn Hách Liên Tranh đang nằm trên giường.
Hồ ly tinh lấy được ngọc Rồng, đã quay về cứu Hách Liên Tranh với chút lương tâm còn sót lại.
Xem ra ba người họ đã định là không thể cùng nhau đoàn tụ.
Tạ Từ chọn một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, thật ra hắn cũng không biết mình có ngồi hay không, hắn thậm chí còn chả thể cảm nhận được chân và bàn chân mình ở đâu, nên cứ cho là thế đi.
Hách Liên Tranh vẫn đang kể những câu chuyện xưa, có lẽ anh không biết hắn đã chết trong Cõi sinh tử, và hẳn cũng chẳng biết việc hắn đã đi Cõi sinh tử.
Tạ Từ không quan tâm lắm, thậm chí còn thấy hơi hài lòng, hắn thực sự không muốn người khác biết mình đã chết trong Cõi sinh tử vì Hách Liên Tranh.
Quá ngu xuẩn, biết là ngõ cụt còn đi vào, chủ nhân cung Thương Tuyết sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Sau một tiếng đồng hồ, Hách Liên Tranh cuối cùng cũng kể xong, anh lại xúc động thở dài với Tiêu Oản: “Nói mới nhớ, đã lâu không gặp sư đệ rồi.”
Hách Liên Tranh không yên lòng về Tạ Từ, đặc biệt là vài năm qua cung Thương Tuyết đã thu nhận mấy người rất lộn xộn, Hách Liên Tranh luôn lo rằng Tạ Từ sẽ học thói xấu từ họ.
Mà khổ nỗi Tạ Từ rất thích họ, trông có vẻ muốn sa đọa với đám người này, Hách Liên Tranh thường vì thế mà tức giận với Tạ Từ, nhưng sau đó một người bạn của anh đã khuyên nhủ, cần gì phải vì vài người ngoài mà làm mất sự hòa thuận giữa anh em.
Chỉ là mấy người lẳng lơ đó cứ bám lấy sư đệ của hắn cả ngày, rất phiền phức. Bạn tốt thấy anh u sầu thế đã đùa rằng, dù sao cũng đâu có kết hôn đâu.
Mặc dù Hách Liên Tranh đã nghe nói về đoạn tụ, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy, khi nghe bạn mình nói, anh sợ đến mức suýt bật khóc, nếu mà thế thật thì mình nhất định phải đến vái lạy trước mộ sư phụ.
May là có Giang Nghiên bên cạnh Tạ Từ, có thể trông nom hắn ít nhiều, ngăn hắn làm trò xằng bậy.
Tiêu Oản không thích nghe kể về Tạ Từ lắm, nhưng cô ta không tỏ ra mất kiên nhẫn. Bầu trời bên ngoài vẫn u ám, ánh sáng yếu ớt tản ra một bên sườn mặt, cô ta đưa tay vén sợi tóc rũ trước trán, khẽ mỉm cười với Hách Liên Tranh, căn phòng ảm đạm dường như bừng sáng rực rỡ theo nụ cười ấy, Tiêu Oản thực sự là một người đẹp khó gặp.
Tuy nhiên Hách Liên Tranh lại không để ý nhiều đến Tiêu Oản, chẳng biết anh đang nghĩ gì mà giọng nói trầm xuống, Tiêu Oản đợi một lúc, thấy anh không nói nữa mới mở lời: “Ngươi và sư đệ luôn có quan hệ tốt vậy à?”
Để tìm ra nguyên nhân cái chết của cha mẹ mình năm đó, Hách Liên Tranh đã đi khắp nơi và không thể nghỉ ngơi lấy một giây, mà Tạ Từ thân là chủ nhân cung Thương Tuyết, quanh năm ở trong cung, không thích ra ngoài, một năm hai người chưa chắc đã gặp mặt một lần, mà lần cuối gặp nhau, cả hai cũng có vẻ không vui. Lúc đó Tiêu Oản thực sự không có lựa chọn nào khác nên mới đến cung Thương Tuyết nhờ Tạ Từ giúp, nhưng đã bị Tạ Từ chế nhạo.
Bây giờ nhớ lại bộ dạng miệng lưỡi sắc bén của Tạ Từ, Tiêu Oản vẫn thấy khó chịu, ở phương diện này, hắn và quỷ y quả là hợp cạ.
Chỉ là nhìn vào giọng điệu và thái độ của Hách Liên Tranh, mối quan hệ giữa hai người họ không lạnh nhạt như Tiêu Oản đã tưởng.
Bàn tay cầm thắt lưng của cô ta hơi siết chặt, nếu Hách Liên Tranh biết Tạ Từ vẫn bước vào Cõi sinh tử vì anh, biết cô ta đã trơ mắt nhìn Tạ Từ chết trong đó, hay là lấy đi viên ngọc từ hắn, anh sẽ đối xử với mình như thế nào.
Cô ta không thể để Hách Liên Tranh biết chuyện này.
Hách Liên Tranh quay đầu lại, liếc nhìn Tiêu Oản, buồn bã cau mày nói “A Từ —”
Thấy vẻ mặt của Tiêu Oản thay đổi, Hách Liên Tranh lập tức nhớ đến lần cuối cùng anh đưa Tiêu Oản đến cung Thương Tuyết gặp Tạ Từ, khi đó Tạ Từ không giữ chút thể diện nào cho người sư huynh là anh, anh đứng dưới bậc thềm bạch ngọc, vừa định mở miệng gọi “A Từ” đã bị Tạ Từ cắt ngang, hắn cấm Hách Liên Tranh gọi mình như vậy một lần nào nữa.
Mãi đến ngày hôm nay, Hách Liên Tranh vẫn không biết vì sao Tạ Từ lại nổi điên, tại sao tư dưng không cho người khác gọi mình là A Từ.
Nhưng là một sư huynh, anh luôn rộng lượng, không so đo với đối phương.
“Không sao, dù sao hắn cũng không ở đây.” Hách Liên Tranh mỉm cười, gọi đi gọi lại, “A Từ A Từ A Từ A Từ…”
Như muốn bù cho những gì mình đã không gọi trong cung Thương Tuyết ngày hôm đó.
Tạ Từ: “……”
Đầu óc sư huynh không có vấn đề gì chứ?
Ngọc Rồng cũng không chữa khỏi cho kẻ ngốc.
Lúc đó hắn không cố ý nhắm vào Hách Liên Tranh ở cung Thương Tuyết, hắn chỉ không muốn nghe bất cứ ai gọi mình là “A Từ” thôi.
Hai ngày trước khi Hách Liên Tranh đến cung Thương Tuyết để tìm hắn, hắn đã say rượu và ngủ trên ngọn đồi tuyết phía sau cung Thương Tuyết, không biết trời trăng mây gió gì.
Đêm đó hắn nằm mơ, trong mộng hắn nằm trên trường kỷ bọc da hổ trắng trong sảnh chính cung Thương Tuyết, mỹ nhân vây quanh, ngày đêm ca múa không dứt, trong lúc mê mang, ly thủy tinh trong tay mỹ nhân trượt xuống, phát ra âm thanh lanh lảnh, rượu hổ phách bắn tung tóe khắp sàn. Âm thanh rôm rả im bặt, ánh đèn chợt vụt tắt, hắn đứng dậy, ngơ ngác không biết đi đâu, thật lâu sau, có lẽ chỉ là một khoảnh khắc khi những vì sao rơi xuống.
Hắn nghe thấy có người gọi mình là A Từ, giọng nói thân mật dịu dàng, chậm rãi vang lên trong đại sảnh vắng vẻ, nhưng nó còn làm người ta đau đớn hơn cả những mảnh thủy tinh trên mặt đất.
Hắn biết ai đang gọi mình, đã lâu không gặp hắn không gặp đối phương, trong mơ cũng không thấy.
Hắn ủ rũ ngồi trong sảnh, mặc cho những mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào da thịt, chỉ khi nhìn thấy máu tươi tuôn ra, hắn mới thấy vui chút.
Trong giấc mơ, hắn nghe thấy hàng ngàn tiếng gọi A Từ.
Khi tỉnh dậy đã là trưa ngày thứ hai, sau đó mỗi khi nghe thấy ai gọi mình là “A Từ” thì tim hắn lại nhói lên đau đớn, hắn đổ bệnh, không ai có thể biết nguyên nhân là do đâu, và cũng không ai có thể chữa khỏi cho hắn.
Hắn không muốn đau đớn nữa, nên đơn giản là không cho phép bất cứ ai gọi mình như vậy.
Giang Nghiên còn vì thế mà giận hắn nửa tháng, vậy thì sao?
Bây giờ thì hay rồi, họ gọi A Từ cả trắm cả ngàn lần, mình cũng không thể nói chuyện.
Tạ Từ nhìn vẻ mặt đắc ý của Hách Liên Tranh, thực sự không muốn nói chuyện, sư huynh đúng là ngu ngốc, nếu sau này bị người khác lợi dụng thì còn ai có thể cứu hắn đây?
Mình đã chết rồi, suy nghĩ cũng vô dụng, hơn nữa sư huynh luôn rất may mắn, mình cũng không cần lo lắng.
Sư huynh ngốc đến mức làm người ta khó chịu, hắn không muốn ở lại chỗ này, hắn muốn trở về cung Thương Tuyết để nhìn xem.
Tiêu Oản cảm thấy Hách Liên Tranh thật đáng yêu, nếu anh gọi tên của mình thì chắc chắn sẽ còn dễ thương hơn.
Ngoài cửa sổ có đôi ba cành đung đưa trong gió, trên bệ cửa sổ có rất nhiều hạt mưa bắn tung tóe, cô ta rót một tách trà đưa đến tay Hách Liên Tranh, nói với anh: “Ta có chuyện muốn nói, mà không biết nên nói hay không, tuy rằng ta và Tạ Cung chủ mới gặp nhau hai lần, nhưng ta không nghĩ hắn và ngươi là cùng một vị sư phụ dạy dỗ.”
“Sư đệ của ta à…” Hách Liên Tranh thở dài, đúng là mấy năm nay Tạ Từ có hơi quậy phá, sư phụ đi rồi, không ai có thể quản lý hắn nữa, anh ngậm ngùi: “Trước đây hắn không như vậy, bây giờ có lẽ là do tâm trạng hắn không tốt, ta cũng không dỗ hắn được, sư phụ còn sống thì tốt rồi.”
Nếu sư phụ còn ở đây…
Tạ Từ vốn định rời đi khựng lại, quay đầu nhìn Hách Liên Tranh đang nằm trên giường, nếu sư phụ còn thì sẽ ra sao?
Bên ngoài mưa đã tạnh, nắng chiếu xuyên qua lớp mây dày đặc, rọi lên đỉnh núi Đồ Sơn xanh biếc.
Những viên đá quý trên bậc thang phản chiếu chút ánh sáng lóa mắt, Tiêu Oản cúi người kéo thẳng cổ áo cho Hách Liên Tranh, Hách Liên Tranh lúng túng lùi lại, đang định từ chối thì Tiêu Oản tò mò hỏi: “Sư phụ của ngươi là người thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]