Tạ Từ đứng ở cửa yên lặng vỗ tay, ánh sáng yếu ớt chiếu trên thân thể không tồn tại của hắn, gió mang theo mùi bùn đất, thổi bay những cánh hoa trắng tinh trên cành, những bông hoa ấy nối đuôi nhau rơi dưới chân hắn, giống bông tuyết còn đọng lại của mùa đông năm ngoái.
Hắn cúi đầu nhìn một lúc, quên mất đó là mùa đông năm nào, hắn và Lý Thanh Hành cùng đi Thiên Sơn, trên đỉnh núi Thiên Sơn là băng tuyết quanh năm không bao giờ tan, tuyết trắng xóa, dưới ánh nắng chói chang làm mắt hắn đau nhói.
Tạ Từ loạng choạng đi phía sau Lý Thanh Hành, nhân lúc y ngồi xổm xuống đã nhét một quả cầu tuyết vào cổ áo y, sau đó quay người bỏ chạy.
Hắn chạy không chậm, chỉ là người tính không bằng trời tính, chân trái của hắn không tốt lắm, chưa tới hai bước đã rơi vào đống tuyết, Lý Thanh Hành đứng dậy phủi tuyết trên người, thong thả bước tới, nhấc hắn ra khỏi tuyết, Tạ Từ cúi đầu, hai tay buông xuống, giống như bé mèo con bị cắn gáy.
Lý Thanh Hành buông tay, mơn trớn cần cổ lộ ra của Tạ Từ bằng ngón tay vừa mới vỗ tuyết, Tạ Từ rùng mình, khi ném quả cầu tuyết hắn chỉ quan tâm đến niềm vui của mình, giờ bị Lý Thanh Hành bắt mới sợ sư phụ sẽ nổi giận.
Hắn ngửa khuôn mặt to bằng lòng bàn tay lên, rầm rì: “Sư phụ, chân ta đau…”
Chắc là bởi vì bị ngã đau quá, sắc mặt Tạ Từ tái nhợt, nốt ruồi đỏ giữa đôi lông mày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-chet/2882727/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.