Dãy núi xa tựa lông mày thiếu nữ, mưa trắng như ngọc, Lý Thanh Hành cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy mình của Tạ Từ, ánh mắt dưới chiếc ô tối đen trông vô cùng thâm thúy.
Hai bàn tay nhỏ của Tạ Từ vẫn còn sưng tấy, lòng bàn tay ửng đỏ, có vẻ gần đây đã bị đánh.
Hách Liên Tranh nhìn Tạ Từ, sau đó nhìn Lý Thanh Hành, há miệng, có điều không biết nên nói gì trong tình huống hiện tại.
Anh thấy Tạ lão gia và những vị phu nhân đều là những người khá tốt và hiểu đạo lý mà, sao Tạ Từ lại không muốn quay về? Hắn đã gặp phải gì trong nhà họ Tạ ư?
Đương nhiên Hách Liên Tranh cũng nhìn thấy bàn tay Tạ Từ, nhưng không cảm thấy có gì to tát, chẳng phải chỉ là khẽ tay thôi, không đáng nhắc đến, trước đây anh cũng thường xuyên bị cha đánh khi ở nhà.
Tiếc là hiện tại muốn cha khẽ tay nữa cũng không được, anh đã mồ côi cha mẹ rồi.
Lý Thanh Hành bắt gặp đôi mắt ướt át của Tạ Từ, cây nấm nhỏ thoạt nhìn còn uể oải hơn trước, y nói với Tạ Từ: “Để ta nói với Tạ lão gia, ta sẽ dẫn ngươi đi.”
Tạ Từ không ngờ Lý Thanh Hành sẽ nói vậy, đôi mắt đờ đẫn chợt bừng sáng, có lẽ do sợ Lý Thanh Hành đang lừa mình, Tạ Từ hỏi: “Thật chứ?”
“Thật.” Lý Thanh Hành nói, “Đi thôi.”
Tạ Từ mím môi, như đang tự hỏi Lý Thanh Hành có nói thật không, một lúc sau mới buông tay áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-chet/2882713/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.