Cõi Sinh tử dạt dào cảnh xuân, cụm hoa đỏ mọc trên xương trắng trong mộ thần, bướm bay lượn tỏa ra một dải màu sặc sỡ. Tấm bia đá cao che khuất ánh nắng, hòn đá ẩn mình trong bóng tối, ngủ yên.
Mặt trời lên đến hõm, giọt sương trượt xuống gân lá, rơi nơi hòn đá, nhanh chóng bốc hơi dưới ánh Mặt trời, hòn đá vẫn bất động, tựa như đã an giấc ở đây từ ngàn xưa.
Từng đàn chim trắng bay ngang Thiên Hà cô đơn chảy xuôi, đáp xuống sườn núi cao, Phượng Huyền Vi ngẩn người nhìn đống hoa trắng trước cửa.
Tiên quân áo trắng cẩn thận thu hồi mảnh vỡ của gương đồng vương vãi trong cung Tử Vi, đợi một lát mới thì thào hỏi Phượng Huyền Vi: “Bệ hạ, ngài không sao chứ.”
Mặc dù thanh âm trong biển ý thức đã lùi xa, nhưng Phượng Huyền Vi biết tâm ma không biến mất mà chỉ ngủ say ở sâu trong biển ý thức, chờ đợi thời khắc nào đó sẽ thình lình xuất hiện, y chỉ sợ mình sẽ hoàn toàn mất trí trong kiếp nạn ấy.
Phượng Huyền Vi thu hồi ánh mắt và nói với đối phương: “Ta sẽ bế quan một thời gian.”
“Vâng.” Vị tiên đáp, không hiểu sao lại có chút áy náy, thoáng cảm thấy sự khác lạ của đế quân có lẽ liên quan đến mình.
Mặc dù đồ đệ của bệ hạ quậy phá, nhưng dù sao cũng chỉ là một tu sĩ mà thôi, không thể gây chuyện lớn gì. Nhiều năm như vậy, đế quân chỉ nhận hai đồ đệ, giờ ngày nào ngài ấy cũng lo lắng cho quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-chet/2882650/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.