Một vòng sáng đỏ rực chậm rãi mọc lên từ bầu trời phía đông, đẩy lui đêm dài, tuyết trên mặt đất còn chưa tan, gió bắc thổi tung hạt tuyết đi khắp nơi.
Hách Liên Tranh hỏi: “Sư phụ, ngài biết cách đánh thức A Từ không ạ? Bây giờ ta có thể giúp gì cho ngài không?”
Phượng Huyền Vi cúi đầu nhìn hòn đá trong vòng tay, không lộ rõ khuôn mặt, mái tóc dài xõa xuống che nửa gò má: “Không cần, một mình vi sư là được rồi. Giờ thế gian đang loạn lạc, chông gai cản lối, tiếng than khóc khắp nơi, vi sư có một số việc không làm được, nếu ngươi còn sức thì hãy giúp đi.”
Hách Liên Tranh gật đầu, “Ta hiểu ạ.”
Phượng Huyền Vi nói ừ và tiếp tục, “Ngươi cứ luyện kiếm đi, có vấn đề gì cứ về hỏi vi sư.”
Hách Liên Tranh mím môi và hơi do dự, anh đã luyện xong kiếm thuật thứ nhất, vốn muốn xem liệu mình có thể nghĩ ra cách nào để đưa A Từ trở về từ đó hay không, nhưng bây giờ sư phụ đã nói mình sẽ lo chuyện A Từ, nếu anh tiếp tục luyện tập sẽ phần nào có lỗi với sự tin tưởng mà trưởng phái Trác Quang đã dành cho mình. Anh suy tư, nói với Phượng Huyền Vi: “Sư phụ, đây là sách mật của phái Trác Quang.”
Phượng Huyền Vi: “Không sao, vi sư sẽ nói với trưởng phái Trác Quang sau.”
Hách Liên Tranh hãy còn do dự.
Phượng Huyền Vi nói: “Nếu không được, để sư đệ của ngươi nói.”
Hách Liên Tranh sửng sốt, nhìn trái nhìn phải, hạ giọng hỏi Phượng Huyền Vi, “A Từ là ông tổ của phái Trác Quang thật ạ?”
Phượng Huyền Vi không nói gì, có lẽ đang nghĩ về những điều thú vị mà mình và Tạ Từ đã nghe trong giấc mơ ở phái Trác Quang, biết bao lâu rồi mới thấy y mỉm cười, nhưng nó biến mất rất nhanh. Ngón tay y xoa nhẹ trên đá vài cái, A Từ có tỉnh lại cũng chưa biết có muốn gặp y hay không.
Y thầm thở dài, đặt tay lên hòn đá, ngẩng đầu nói với các vị tiên: “Chuyện ngày hôm nay đã làm phiền các vị.”
Ninh Độ: “Bệ hạ quá lời, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, bệ hạ cứ nói.
Phượng Huyền Vi nói: “Ta không có gì cần, tình hình thế gian đang nguy cấp, may rủi thay đổi chỉ trong một sớm một chiều, sau này chư vị nên cẩn thận hơn.”
Ninh Độ trầm giọng nói: “Kiếp nạn đã đến, nhà ốc sụp đổ, giải cứu người dân, giúp đỡ kẻ yếu, việc nhân nghĩa không chừa một ai.”
Gió mạnh thổi tuyết trắng trên cành, hoa đỏ tươi nở rộ một góc vườn, tất cả vị tiên đồng thanh: “Việc nhân nghĩa không chừa một ai.”
Thanh âm của họ vang vọng giữa đất trời.
Không lâu sau, những tiên quân lần lượt rời đi, thấy Phượng Huyền Vi không sao, Hách Liên Tranh cũng đến Phong Đô để giết nhiều quái thú mới sinh ra ở đó.
Cứ thế, chỉ còn mỗi Phượng Huyền Vi trong tòa nhà nhỏ ở Thanh Châu này, thế giới chìm vào tĩnh lặng, một người một đá như bị đóng băng trong thời gian.
Hoàng hôn dệt nên một vùng gấm vóc phía chân trời, phản chiếu nhân gian ảm đạm khiến nó dịu dàng hơn nhiều, Phượng Huyền Vi ngồi dưới mái hiên, nhìn hòn đá và thì thầm, “… Bề trên sát phạt, thấy máu tất vui.”
Y lấy dao, cắt nhẹ vào cổ tay, da thịt nứt ra, dòng máu nóng chảy xuống hòn đá, nhanh chóng bị hấp thụ, chỉ để lại ít máu khô trên bề mặt.
Phượng Huyền Vi khẽ liếc nhìn vết cắt trên tay, ôm viên đá chặt hơn.
Một buổi trưa vài ngày sau, Diệp Vấn Cừ vội vã đến Thanh Châu, bộ quần áo trắng dính đầy máu.
Hôm đó thời tiết tốt, tuyết trong sân đã tan, Diệp Vấn Cừ vừa bước vào đã thấy Phượng Huyền Vi cắt cổ tay mình, máu đỏ tươi tuôn ra, sắc mặt y tái nhợt, môi cũng không có màu máu.
Diệp Vấn Cừ lặng lẽ đi tới, nhìn thấy trên cánh tay đối phương có rất nhiều vết sẹo chưa lành, cau mày, trong khoảng thời gian này bệ hạ đã cho ăn như vậy bao nhiều lần rồi vậy.
Phượng Huyền Vi nghe tiếng thì ngẩng đầu hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Diệp Vấn Cừ nói: “Là lăng mộ cực lạc ạ, vài vị tiên vô tình rơi vào đó, thần không biết làm sao để cứu họ.”
Hiện sức mạnh của Phượng Huyền Vi đã suy yếu, thậm chí không thể xem sổ sinh mệnh, chỉ có thể tính toán một số thứ đơn giản, nhưng dù sao y đã sống lâu và biết nhiều hơn những vị tiên này.
Phượng Huyền Vi nói: “Đừng lo, họ sẽ tự đi ra vào trăng tròn thôi.”
Hôm nay là ngày 13 tháng 11, một hai ngày nữa sẽ trăng tròn, biết bạn mình bình an, Diệp Vấn Cừ thở phào, không đi ngay mà nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phượng Huyền Vi, Diệp Vấn Cừ càng thêm hổ thẹn, luôn cảm thấy ngày đó mình khăng khăng nhắc tới đồ đệ nhỏ trước mặt đế quân nên ngài ấy mới bị tâm ma nhập.
Diệp Vấn Cừ đề nghị, “Bệ hạ, nếu phải nuôi hắn bằng máu thì không bằng dùng máu của thần?”
Phượng Huyền Vi ngẩng đầu và liếc nhìn Diệp Vấn Cừ: “Dùng máu của ngươi làm gì? Ngươi cứ việc đi đối phó với đống ma khí đó đi, thiên địa sinh ra hắn và ta, máu của ta dùng được hơn.”
Diệp Vấn Cừ chớp mắt, bối rối hỏi: “Thần không hiểu ý của ngài lắm, ngài giải thích cho thần chút được không ạ?”
Phượng Huyền Vi không trả lời, dừng một lúc mới nói thêm, “Hơn nữa, lần này ta đã chọc giận hắn, như vậy để hắn bớt giận cũng tốt.”
Thấy y không muốn nói rõ, Diệp Vấn Cừ không truy hỏi nữa, tiếp lời: “Làm sao đệ tử có thể giận sư phụ được?”
Phượng Huyền Vi nói, “Là ta sai.”
Diệp Vấn Cừ an ủi: “Ngài đứng quá lo lắng, giữa sư phụ và đồ đệ làm gì giận nhau mãi, có lẽ khi tỉnh lại hắn sẽ quên béng thôi.”
Phượng Huyền Vi lấy khăn tay cẩn thận lau vết máu trên đá, y không cần A Từ quên lời nói trái lòng của mình trong cung Tử Vi, chỉ cần hắn tỉnh lại là đủ rồi.
Diệp Vấn Cừ cảm thấy tư thế hiện tại của Phượng Huyền Vi rất quen mắt, nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Phải rồi, tâm ma của ngài đã bị tiêu diệt hoàn toàn chưa ạ?”
Phượng Huyền Vi trả lời, “Vẫn chưa.”
Mấy ngày nay, tâm ma sẽ thỉnh thoảng xuất hiện, ôm cục đá kêu “A Từ A Từ” liên tục, chỉ ước có thể dâng hết máu đầu tim cho hắn.
Cũng may, trong phạm vi vài dặm xung quang không có ai khác, có gọi cả đêm cũng không phải lo sẽ bị tìm đến tận nhà mắng.
Phượng Huyền Vi: “Sức mạnh của ta đã cạn kiệt, diệt trừ hay không cũng chẳng khác biệt, thảm họa lần này vẫn phải nhờ mọi người.”
“Xin ngài yên tâm, chúng thần sẽ cố gắng hết sức,” Diệp Vấn Cừ nói xong lại khuyên y, “Nhưng ngài thực sự cần tìm cách thoát khỏi tâm ma, không thể mãi tiếp tục thế được.”
“Nói sau đi.” Phượng Huyền Vi khẽ nói.
Thái độ của y có vẻ chiếu lệ, Diệp Vấn Cừ hỏi: “Bệ hạ, xin mạo muội hỏi, tại sao ngài lại có tâm ma?”
Nếu là bởi đồ đệ nhỏ chết thì chỉ cần đối phương tỉnh lại, tâm ma hẳn sẽ không còn nữa.
Nhưng trong tiềm thức, Diệp Vấn Cừ cảm thấy không đơn giản như vậy.
Gió lay động cành cây khô trong vườn, chim đang đậu trên cành sợ hãi bay xa, Phượng Huyền Vi ngẩng đầu nhìn những chú chim đã mất tăm, nói với Diệp Vấn Cừ: “Là ta tự làm tự chịu.”
Diệp Vấn Cừ nhìn y, ngập ngừng, những gì bệ hạ nói quá bí ẩn, quá sức khó hiểu.
Diệp Vấn Cừ không ở lại lâu, vội vã đến Phong Đô hỗ trợ các môn phái giết quái vật.
Sau khi đối phương rời đi, Phượng Huyền Vi cúi đầu lặng lẽ nhìn viên đá trong tay, y thực sự có rất nhiều điều muốn nói với A Từ, nhưng khi đến bên miệng lại không thể thốt thành lời.
A Từ muốn ngủ thì cứ ngủ, y sẽ đợi hắn, y luôn có thể đợi đến ngày hắn tỉnh lại.
Vào sinh nhật Tạ Từ, Phượng Huyền Vi đã nấu toàn món ngon hắn yêu thích, nhưng bây giờ A Từ không thể ăn những món này, Phượng Huyền Vi đút máu cho hắn giống thường lệ. Trong lúc mơ hồ, dường như nghe thấy giọng nói A Từ, đầu ngón tay y run run, máu nhỏ giọt xuống đất, hòn đá trên chân run bần bật, thật lâu sau mới dừng lại.
“Ngươi đấy…” Phượng Huyền Vi thở dài, cuối cùng cũng không nói một câu hoàn chỉnh.
Cuối năm, các hiện tượng kỳ quái giáng xuống, nóng lạnh đảo ngược, mưa tuyết luân phiên, sương mù đen kịt vô tận bao phủ bầu trời phía tây như thể bầu trời bị nứt toác.
Phượng Huyền Vi chỉ đành bất lực, khi y quay trở lại tòa nhà, có một lớp ánh sáng ấm áp trên bề mặt hòn đá, cuối cùng hắn cũng sắp biến hình.
Lẽ ra Phượng Huyền Vi phải vui mừng, nhưng nỗi lo trong lòng nặng hơn niềm vui, y ôm hòn đá đến bên giường và ở lại, chờ hắn biến thành hình người, chờ hắn tỉnh lại.
Ánh sáng trắng lóe lên, hòn đá biến về thành A Từ, vẫn là hắn ở độ tuổi đôi mươi.
Phượng Huyền Vi hạ mắt nhìn Tạ Từ trên giường, lần trước trong phòng ngủ của cung Thương Tuyết, y cũng nhìn hắn như vậy.
Tim y đập cực nhanh, thình thịch như thể giây sau sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hách Liên Tranh nghe nói Tạ Từ có thể sẽ tỉnh lại đã vội vã chạy về từ ngàn dặm, các vị tiên biết tin cũng cho anh rất nhiều dược liệu quý hiếm để bồi bổ linh hồn và cơ thể, nâng cao tinh thần, hiện anh đang sắc thuốc trong bếp.
Tạ Từ không để Phượng Huyền Vi đợi lâu, chỉ chốc lát sau, lông mi khẽ run, mở mắt.
Đôi mắt đen kia đầy mờ mịt, hắn chớp mắt nhìn xung quanh, đèn dầu trong phòng lờ mờ sáng tỏ, trái phải treo rèm đỏ, hắn có chút thích thú, cuối cùng dừng mắt trên mặt Phượng Huyền Vi. Tâm trí hắn hỗn loạn, chỉ thoáng có cảm giác mình nên là một cục đá nằm nơi ruộng vườn, lắng nghe người qua đường hát vang giai điệu đồng quê.
Người trước mặt mặc đồ xanh, tuấn tú nhưng tóc hơi bù xù, giữa đôi lông mày có chút mỏi mệt, hơi lôi thôi.
Là y vừa hát à?
Tạ Từ hỏi: “Ngươi là ai?”
Người đó chỉ nhìn hắn thật sâu mà không nói gì.
Tạ Từ nói: “Ta cảm thấy ngươi rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.”
【 Ta trông dung mạo người tựa thần tiên, tóc đen rồi thân hình mảnh khảnh, hệt đã gặp nhau trong mơ, lại tưởng như kiếp trước hóa bướm, thế rồi, hóa ra người là nương tử của ta. 】
Lời hát nghe được cách đây không lâu vẫn còn vang vọng trong đầu, Tạ Từ không chút nghĩ ngợi hỏi: “Ngươi là nương tử của ta ư ưm ——”
“A Từ, uống thuốc đi uống thuốc đi,” Tạ Từ còn chưa nói xong, Hách Liên Tranh ở phía sau đã vọt tới, bưng bát thuốc đến bên môi Tạ Từ, thúc giục: “Nào nào nào, uống đi, uống nhiều vào, dưỡng bệnh cho tốt.”
Bổ não trước đã A Từ!
Hắn vừa tỉnh lại đã dám nói lời ngông cuồng như vậy, sợ thật.
Hách Liên Tranh thầm thở dài, may mà mình xuất hiện đúng lúc, tuyệt.
Mình đã phải hi sinh quá nhiều cho sự hòa hợp và ổn định của sư môn rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]