Tạ Từ không muốn nói chuyện nên vùi đầu vào lòng Phượng Huyền Vi.
Thấy vậy, Hách Liên Tranh chậc lưỡi nói đùa: “A Từ bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn làm nũng với sư phụ vậy?”
Tạ Từ: “…”
Hôm nay hắn phải dọa Hách Liên Tranh một vố mới được.
Phượng Huyền Vi vỗ nhẹ lưng Tạ Từ, thủ thỉ: “Buồn ngủ thì đi ngủ tiếp đi em.”
Tạ Từ ậm ừ, nhưng vẫn dựa vào Phượng Huyền Vi và vòng tay quanh eo y.
Suy nghĩ của Hách Liên Tranh vẫn rất trong sáng và thuần khiết, chỉ nghĩ là sư đệ mình ngày càng bám dính sư phụ, thế cũng chẳng có gì không tốt, đâu phải ai cũng có may mắn ấy.
Tu vi của Hách Liên Tranh tăng cao, năng lực cũng ngày càng mạnh, nhưng đồng thời phải gánh vác những thứ nặng nề hơn. Có lúc anh muốn trở lại thời tuổi thơ vô tư lự, nhưng anh biết rõ rằng không ai có thể quay ngược thời gian cả.
Phượng Huyền Vi bế Tạ Từ và đi đến sảnh phía trước, sau đó đặt hắn xuống ghế quý phi.
Tạ Từ kéo Phượng Huyền Vi sang ngồi bên cạnh mình, gối lên đùi y và nghịch tóc y.
Hách Liên Tranh đi theo sau, nhìn tương tác giữa sư phụ và sư đệ, thật ra anh có thấy hơi kỳ lạ nhưng lại không biết sự kỳ lạ đó ở đâu, mà anh luôn nghĩ thoáng nên nhanh chóng ngó lơ.
Anh ngồi ghế đối diện, vừa ăn bánh ngọt còn sót lại của Tạ Từ ngày hôm qua vừa kể Phượng Huyền Vi về quá trình phong ấn ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-chet/2882625/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.