Giữa ngày hè, tiếng ve sầu kêu râm ran. Điều hòa của phòng bệnh đình công, nguồn điện chỉ được cung cấp cho các thiết bị thiết yếu. Các bác sĩ y tá lui tới bận rộn. Lúc Giang Diễn tỉnh lại, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm bên tai.
Trình Kiến Du đang đưa lưng về phía hắn, khuỷu tay đặt trên bệ cửa sổ một cách nhàn nhã. Cậu hơi cúi đầu, một tay cầm điện thoại di động. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nghiêng của cậu, từ chóp mũi thẳng xuống dưới cằm, tạo thành một đường chỉ vàng lộng lẫy. Đôi môi cậu khẽ cong lên, trong mắt đong đầy ý cười, giọng nói dịu dàng mà trước giờ hắn chưa từng được nghe.
“Không sao, em chỉ bị chút thương ngoài da thôi, anh đừng lo lắng.”
“Giang Diễn vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói cần phải điều dưỡng thân thể, đợi anh ấy tỉnh em sẽ bảo anh ấy báo bình an cho người nhà.”
“Tình hình Dordan không ổn lắm. Anh Ôn, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Giang Diễn chống tay ngồi dậy, đầu tựa vào tường. Hắn hơi nghiêng mắt quan sát bóng lưng Trình Kiến Du, sau đó điều chỉnh nhịp thở, ho khan dữ dội.
Trình Kiến Du quay đầu, thấy hắn đã tỉnh, ý cười trong mắt càng đậm, cậu nói với bên kia điện thoại: “Về nước nói chuyện sau nhé. Giang Diễn tỉnh rồi, em đi gọi bác sĩ, lát nữa hai anh nói chuyện với nhau.”
“Anh cảm thấy thế nào?” Cậu cất điện thoại đi, bước lại gần giường bệnh.
Giang Diễn quay đầu đi, khẽ “ừm” một tiếng, lơ đãng liếc nhìn nụ cười còn lưu lại trên khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-cap-ke-voi-the-than-tra-cong-thi-crush-tro-ve/1605641/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.