Trình Kiến Du vỗ vỗ chiếc áo khoác ngoài, những bông tuyết rơi lả tả giống như hoa bồ công anh bị thổi bay tứ tung. Hơi thở hóa thành khói trắng bay lững lờ. Ban đêm, con đường ven sông không một bóng người, yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng chiếc kim rơi. “Giang Diễn, anh không nên đến nhà tôi.”
Giang Diễn đút tay trong túi áo. Hắn cao hơn cậu nửa cái đầu, hơi nghiêng người, ánh mắt đen thăm thẳm nhìn xuống cậu: “Nhưng tôi muốn gặp em.”
“Đi về đi, về sum họp với người nhà của anh, đừng phí thời gian ở chỗ tôi nữa.” Trình Kiến Du coi như không nghe thấy, khuyên một cách có lệ.
Giang Diễn bĩu môi, nghiêng đầu ngập ngừng nói: “Tôi không cho rằng đây là lãng phí thời gian, ít nhất tôi đã gặp được em rồi.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Trình Kiến Du không có cảm xúc gì, lạnh như thời tiết lúc này vậy. “Bây giờ gặp được rồi, anh nên đi về đi.”
“Em thật nhẫn tâm.” Giang Diễn cúi đầu cười tự giễu. Hắn xốc lại cổ áo, dựa lưng vào cây cột điện bên cạnh, nhìn những bông tuyết rơi lặng lẽ trên mặt đất. “Năm năm ở cùng em, cứ mỗi dịp tết đến là tôi lại bận bịu không thể thảnh thơi, không cùng em đón năm mới. Nghĩ lại thật là đáng tiếc.”
Mấy năm trước sự nghiệp của hắn đang thăng hoa, mỗi dịp lễ tết là lịch trình kín mít. Một ngày hai mươi tư giờ thì có đến hai mươi mốt giờ là ở trên máy bay. Đối với hắn ngày lễ đồng nghĩa với công việc dày đặc, chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-cap-ke-voi-the-than-tra-cong-thi-crush-tro-ve/1605626/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.