Cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng vây xung quanh Trình Kiến Du, đồng thời cậu cũng có chút lúng túng. Cậu nhớ khi ở sân bay, trước lúc Ôn Nhạc Minh đi đã từng nói muốn cho cậu một cái hôn khi gặp lại…
Không khí im lặng vài giây, dường như Ôn Nhạc Minh cũng cảm nhận được sự lúng túng này. Anh cúi đầu nhìn cậu cười, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, “Đừng vội vàng, anh sẽ đợi em bất cứ khi nào em có thể.”
Trình Kiến Du hắng giọng, vành tai nóng lên. Y tá bưng khay tới, tò mò liếc nhìn hai người họ. Cơ hội nhìn thấy tận hai anh đẹp trai cùng một lúc thế này rất hiếm có.
Ôn Nhạc Minh chậm rãi hoạt động cổ tay, thả lỏng bắp thịt căng cứng, nụ cười vẫn như cũ, “Kiến Du, từ trước tới nay anh vẫn luôn cho rằng mình là người theo thuyết vô thần, chưa bao giờ anh nghĩ bố mẹ mình sẽ xây dựng quan niệm “bác ái” này cho anh trong quá trình thay đổi ngầm mà anh không cảm nhận được.”
Trình Kiến Du hơi sững người.
“Từ bé anh đã quen với việc bản thân mình quan tâm tới quần thể yếu thế. Lúc nào anh cũng duy trì ý thức trách nhiệm xã hội. Nhưng khi anh nhìn thấy di hài của bạn tốt ngày xưa, một tiếng nổ mạnh vang lên bên tai anh. Anh bất chợt nhận ra rằng, con người đều có độ ấm, có tình cảm, có thân cận và xa lánh. “Bác ái” là yêu cầu đối với thần, chứ không phải là đối với người.” Ôn Nhạc Minh khẽ thở dài, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-cap-ke-voi-the-than-tra-cong-thi-crush-tro-ve/1605620/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.