Chương trước
Chương sau
Trên mạng đang bàn luận sôi nổi vì sao Trình Kiến Du lại vắng mặt trong lễ trao giải thì một tin như sấm sét từ trên trời giáng xuống, đập thẳng vào ruộng dưa, làm kinh động một đám quần chúng ăn dưa.
Bối Tín Hồng là nhân vật thế nào? Ông ta là người đã từng được giải Hoa Tulip cho biên kịch xuất sắc nhất. Là nhà biên kịch vàng có tiếng trong giới, những người mê điện ảnh gọi ông ta là: “Người nối nghiệp giang hồ điện ảnh bí ẩn”. Fan Bối Tín Hồng tôn xưng ông ta thành phiên bản Alfred Hitchcock trẻ tuổi của Trung Quốc. Những khán giả và người nổi tiếng đều biết sơ sơ.
Nhà biên kịch vang danh thế giới, đang trong thời kỳ nổi tiếng nhất của sự nghiệp, vậy mà lại dùng người viết thuê sao?
Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là kinh ngạc, sau đó là không tin. Còn fan của Bối Tín Hồng thì lập tức nổi giận, cho rằng bản thân Trình Kiến Du không viết được kịch bản tử tế nào, càng không có cửa cạnh tranh thương nghiệp với Bối Tín Hồng, nên mới phỉ báng hất nước bẩn lên người nghệ thuật gia này, đúng là bụng dạ khó lường. Bọn họ hô hào mọi người ủng hộ tác phẩm mới “Cuộc Rượt Đuổi Ngoạn Mục” của Bối Tín Hồng, đừng để nhà nghệ thuật này chạnh lòng.
Ầm ĩ suốt hơn nửa tháng trời, “Cuộc Rượt Đuổi Ngoạn Mục” và “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi” lên sóng vào cùng một ngày trong kỳ nghỉ vàng Quốc Khánh. Để ủng hộ Bối Tín Hồng và idol của mình, fan của Chu Giác Thanh kêu gọi mọi người mua vé tặng cho người thân và bạn bè, mời mọi người cùng nhau xem, ép tỉ suất ngày đầu công chiếu “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi” xuống tận 12%.
Số vé bán ra của “Cuộc Rượt Đuổi Ngoạn Mục” ngày đầu tiên vô cùng tốt, nhưng mắt của khán giả rất sáng, đi ra khỏi rạp chiếu phim đã phát hiện ra mình bị lừa. Là một bộ phim hài kịch mà khán giả trong rạp chiếu phim phải vò đầu bứt tai, cứ đi vệ sinh suốt, nhịp tim đập thẳng tới một trăm.
Nếu như nói bộ phim hài kịch dở bình thường, tổ hợp ba người biên kịch, đạo diễn, diễn viên một trái một phải dùng sức cù người xem. Thì ba người đạo diễn, diễn viên, biên kịch của “Cuộc Rượt Đuổi Ngoạn Mục” là ba người giả ngây giả dại, cởi giày ra ném lên mặt người xem, nhất định ép người xem phải cười ra tiếng. Chỉ cần là người có trí thông minh bình thường đều sẽ tức giận.
Trên mạng mắng ầm ĩ, trêu đùa rằng bộ phim điện ảnh này là máy đo trí thông minh, đá vàng thử tình cảm, nếu gặp một người bằng lòng đi xem bộ phim “Cuộc Rượt Đuổi Ngoạn Mục” với bạn, vậy thì hãy gả cho người đó đi, người ngốc nhiều tiền như vậy không dễ kiếm đâu.
Mọi người nhiệt liệt đề nghị cho bộ phim “Cuộc Rượt Đuổi Ngoạn Mục” vào trong mục tra khảo của cảnh sát nước ta. Đề nghị đặt bốn màn hình lớn trong một căn phòng, ép người bị tình nghi phải xem, cho tới khi chịu nhận tội thì mới thôi.
Ngày đầu số vé vô cùng nhiều, cùng với đó là lượng đáng giá thấp ùn ùn kéo tới. Ngày thứ hai tụt từ trên trời xuống, đánh giá phim giảm xuống tới 3.0. Fan Chu Giác Thanh đi khắp nơi đảm bảo cho bộ phim này trên mạng trở thành đối tượng chỉ trích của mọi người, bị mắng tới mình đầy thương tích.
So sánh với nó là “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi”, trừ ngày đầu tiên ra, xếp hạng phim cứ lặng lẽ tăng cao. Đợi tới khi mọi người phản ứng lại, xếp hạng phim và tỉ suất ghế xem của bộ phim đã đứng đầu trong nhóm những bộ phim chiếu vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, số vé phòng đã chuyển mình mạnh mẽ.
Tác phẩm hay chống chọi thử thách, đề tài có chí khí, có tính tự sự theo lối lãnh cảm độc đáo, làm nổi bật mánh khóe của tội phạm, nhiều tình tiết ly kỳ phức tạp đảo ngược, cộng thêm diễn xuất ưu tú không có gì để xoi mói của Chung Lộ Niên, xem xong người ta chỉ có thể hô to một câu, “Đậu má, quá giỏi!”
Những người đi ra khỏi rạp chiếu phim, không hẹn mà cùng nhau đánh giá cao cho bộ điện ảnh này, đề cử thành bộ phim hay thường niên. Những lời thoại kinh điển trong phim được lan truyền nhanh chóng và rộng rãi trên mạng Internet.
Phần lớn mọi người đều không để ý tới tin đồn trong giới giải trí, xem phim điện ảnh chỉ tiêu khiển mà thôi. Bối Tín Hồng cho tôi ăn thứ xúc phạm trí thông minh thế này, Trình Kiến Du nhà bên lại mang tới một mâm đồ ăn ngon, có quỷ mới tin Bối Tín Hồng là biên kịch vàng.
Bài post phân tích xuất hiện như măng mọc sau mưa, từng bài lại từng bài bới móc những tác phẩm năm năm gần đây và trước đó. Tuy rằng đề tài nào cũng có, nhưng năm năm gần đây ông ta dường như được trợ giúp, giống như một học sinh chỉ có thể thi đỗ vào trường đại học hạng năm trong khu khố, đột nhiên thức tỉnh, thi vào được Thanh Hoa, Bắc Đại.
Hơn nữa tác phẩm trong năm năm gần đây của Bối Tín Hồng có đề tài và phương pháp tự sự vô cùng gần nhau. Những câu chuyện mưu sát, tình yêu, tâm lý biến hóa của nhân vật tình cờ trùng hợp với tác phẩm đầu tay “Sự Cố Cuối Hè” và tác phẩm “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi” của Trình Kiến Du.
Một biên kịch không thể thay đổi lớn trong khoảng thời gian ngắn như thế, lý do duy nhất để giải thích quả thực là dùng người viết thuê.
Một người thất bại, mọi người thi nhau đả kích ông ta, bộ điện ảnh “Cuộc Rượt Đuổi Ngoạn Mục” mà Bối Tín Hồng viết vĩnh viễn bị trói buộc vào giá chữ thập trên đàn tế sỉ nhục của điện ảnh Trung Quốc.
Tập đoàn Chu Thị đầu tư cho bộ điện ảnh này và cả diễn viên chính Chu Giác Thanh không ai có thể chạy thoát, cũng nhau bị khán giả phun nước miếng.
Buổi tối ngày phòng bán vé đột phá mười triệu, Trình kiến Du đã cố ý mua Champagne và bánh ngọt, mở một party chúc mừng nho nhỏ ở nhà cùng mấy người bạn.
Gần đây Chung Lộ Niên hot tới mức chạm tay là có thể bỏng, trở thành con cưng mới của các đài truyền hình giải trí, bận tới mức không có thời gian rảnh, anh ta hẹn lần sau sẽ họp mặt. Trình Kiến Du cũng cảm thấy không vấn đề, ít một người, chỉ có thể rửa ít một cái bát, cứ tổ chức thôi.
An An và Trần Khai lần đầu tiên gặp Ôn Nhạc Minh, cho dù Trình Kiến Du đã phòng ngừa từ trước, nói với bọn họ anh là cậu của Giang Diễn, có hơi giống Giang Diễn chút chút. Nhưng sau khi nhìn thấy Ôn Nhạc Minh, hai người vẫn sửng sốt mất mấy giây.
Qua một lát, An An ở trong nhà bếp, lén lút nói với Trình Kiến Du: “Anh Du, anh ấy có ý gì với anh à?”
“Có chuyện gì mà em lại hỏi thế?” Trình Kiến Du đang rửa ly Champagne, bàn tay ướt sũng gõ một cái lên đầu An An.
An An ôm mặt cười, “Trực giác của phụ nữ rất chuẩn, ánh mắt anh ấy nhìn anh, có gì đó…”
Trình Kiến Du không biết cô lại hóng hớt như vậy, cậu chậm rãi lau khô ly. TV ở phòng khách vẫn mở, đang phát tin tức của địa phương, đưa tin một cảnh sát nào đó sau khi tan làm nhận ra một người đang tắm cùng với mình trong phòng tắm hơi là đào phạm, lập tức tử hình ngay tại chỗ.
Trần Khai cười ha ha ngả nghiêng, Ôn Nhạc Minh ngồi ở một bên bàn ăn, áo khoác âu phục khoát lên lưng ghế dựa, mặc một chiếc áo sơ mi xám chất lượng tốt, khuỷu tay tùy ý đặt trên lưng ghế, khi ánh mắt anh chạm vào ánh mắt Trình Kiến Du, anh khẽ cười một tiếng.
Trình Kiến Du cười cười, lắc lắc chiếc ly trong suốt trong tay, xoay người đi vào trong bếp. Mấy phút sau, Ôn Nhạc Minh đi vào, vừa đi vừa xắn tay áo lên, “Anh còn tưởng rằng em mời anh uống rượu, không ngờ lại mời anh vào bếp.”
“Anh Ôn này, xuống bếp đồng thời cũng có thể uống rượu mà.” Trình Kiến Du đưa cho anh một chiếc tạp dề thuần một màu, rửa tay sạch sẽ, nhàn nhã dựa vào bệ bếp, nhìn ngắm kỹ thuật thái rau vui mắt của Ôn Nhạc Minh.
Ánh đèn phòng bếp sáng trưng, Ôn Nhạc Minh nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, nghiêm mặt trong nháy mắt rồi lại nở nụ cười tươi rói, “Để chúc mừng em được giải oan, anh sẵn sàng làm.”
Trình Kiến Du cúi đầu cong khóe môi, tâm trạng vô cùng tốt, “Vẫn còn chưa bắt đầu phiên tố tụng, đợi khi nào em thắng, anh phải bù cho em thêm một bữa nữa.”
Ôn Nhạc Minh cẩn thận thái nấm hương trang trí, “Yêu cầu bù một bữa cơm này quá đơn giản, em có thể nghĩ một điều lớn hơn.”
Anh nói xong câu này, thuận miệng nói: “Có quả hạch không?”
Trình Kiến Du “Ừ” một tiếng, ngồi xổm trước tủ lạnh, kéo cánh cửa tủ lạnh ra, tìm kiếm quả hạch đã để trong tủ từ rất lâu rồi. Ôn Nhạc Minh xoay người, Trình Kiến Du mặc một chiếc áo thun cổ tròn rộng rãi đơn giản, xương bả vai gầy gò nhô lên giống như chú bươm bướm dang cánh, cổ cúi xuống thon thả sạch sẽ, tóc đen khiến cho chiếc cổ trông càng trắng hơn, trắng tới mức có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt dưới làn da, nốt ruồi nâu mọc ở chính giữa, càng thêm phần tinh xảo, cảm giác mê người khó mà hình dung được. Khiến cho người ta muốn thăm dò thêm bí mật dưới lớp quần áo của cậu.
Ôn Nhạc Minh giật mình, nhanh chóng quay mặt qua, không hề phát hiện Trình Kiến Du lấy ra một túi quả hạch đã đông lạnh tới mức có thể làm gãy răng người khác. Cậu đặt quả vào trong bát, đưa vào trong lò vi sóng rã đông, “Anh Ôn, lát nữa anh muốn xem phim gì?”
Ôn Nhạc Minh tháo cặp kính mỏng xuống, xoa chóp mũi, chậm rãi đeo lại kính lên, “Kiến Du.”
“Dạ? Gì thế ạ?” Trình Kiến Du thuận miệng hỏi, vừa quay đầu lại nhìn, Ôn Nhạc Minh đang nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, trầm lắng và ưu nhã.
Trình Kiến Du khẽ dừng lại, Ôn Nhạc Minh bước từng bước tới, mùi hương nước hoa từ cây cỏ nhàn nhạt phả tới. Anh giơ tay lên, khẽ chạm nhẹ vào đôi mắt trong veo lấp lánh của cậu.
Trình Kiến Du vô thức nhắm mắt lại, ngón tay ấm áp khẽ lướt qua mí mắt mỏng manh run rẩy, rất nhẹ, rất dịu dàng, hơi ngứa ngáy, giống như bị cánh chuồn chuồn lướt qua. Mắt cậu thực sự rất đẹp, đường nét đôi mắt rõ ràng, lông mi đen nháy khép lại. Giọng nói trầm thấp của Ôn Nhạc Minh vang lên cùng với ngữ điệu và hơi thở đặc biệt chỉ anh mới có, “Mắt của em đẹp quá, đây là chuyện mà anh luôn muốn làm.”
Trình Kiến Du mở mắt ra, chậm chạp chớp mấy cái, nửa đùa nửa thật: “Em còn tưởng rằng hôm nay anh không muốn nấu cơm nữa.”
Thực ra, ban nãy khi Ôn Nhạc Minh đi tới, cậu còn tưởng rằng Ôn Nhạc Minh muốn nói gì, giống như mấy câu kiểu “Bạn nhỏ, em có còn thích anh nữa không?”
Nhưng vẫn may, cảm xúc có chừng mực của Ôn Nhạc Minh rất tốt, anh không hỏi nhiều, nếu không cậu không thể đưa ra một đáp án.
Nghĩ tới đây, bên ngoài có người gõ cửa, tiếng dép lê lẹp bẹp vang lên ở trong phòng khách. An An đi mở cửa rồi, Trình Kiến Du nghe thấy có người hỏi: “Tôi ở bên đồ ăn XX, đây là đồ ăn khuya bạn đã đặt, chúc bạn dùng cơm vui vẻ!”
Trình Kiến Du nghi ngờ đi ra ngoài, An An và Trần Khai mặt ngơ ra. Trình Kiến Du nhíu mày, “Hai người có ai gọi đồ ăn ngoài không?”
Hai người lắc đầu như trống bỏi, cậu trai giao đồ ăn ngoài mở điện thoại xem lại đơn đặt, “Là anh Giang gọi cho anh.”
Trình Kiến Du cảm thấy khó hiểu, Ôn Nhạc Minh đi từ trong bếp ra bật cười, chậm rãi nói: “Nửa tiếng trước anh đăng một tin khoảnh khắc, chúc mừng tác phẩm của em đột phá mười triệu vé, định vị địa chỉ là ở khu này.”
Trình Kiến Du bó tay, nhưng cậu tò mò hơn, tại sao đang yên đang lành Ôn Nhạc Minh đi đăng khoảnh khắc làm gì, đăng thì đăng, còn định vị khu bọn họ nữa. Như vậy không giống tác phong làm việc của Ôn Nhạc Minh cho lắm.
Cậu nhận lấy hộp đồ ăn đóng gói khéo léo, từ hôm tạm biệt ở bệnh viện, Giang Diễn quả nhiên làm theo lời hắn nói, chăm chỉ làm việc, nghe luật sư bàn giao công việc nói hắn đã ra nước ngoài quay quảng cáo rồi.
Cho nên tự dưng đang yên đang lành Giang Diễn gọi đồ ăn cho cậu làm gì?
Trình Kiến Du không rõ ý đồ của Giang Diễn, nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra.
Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, một cô giúp việc gia đình tới cửa bị cậu đuổi đi, một người sửa chữa thiết bị điện tới lại bị cậu đuổi đi. Thợ sửa chữa vừa mới đi khỏi, lại thêm một nhân viên phục vụ, đến đến đi đi đông như trẩy hội, nối tiếp nhau không dứt, quấy rầy Trình Kiến Du ăn cơm cũng không yên.
Giang Diễn thật sự là quá quan tâm tới Trình Kiến Du và Ôn Nhạc Minh, đang ở phương trời nào mà còn “săn sóc” tới hai người họ như vậy, sợ hãi hai người bọn họ ở bên nhau sẽ không khống chế được, sẽ làm ra chuyện gì đó sao.
Thực sự quan tâm quá mức rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.