Trình Kiến Du nhận thấy Ôn Nhạc Minh đã thay đổi rất nhiều. Khi còn thanh niên, đầu mày đuôi mắt toát ra sự ngông cuồng. Lưỡi dao mang tên thời gian đã bào đi sự kiêu ngạo trên người anh, sau đó dùng trở ngại để mài giũa, đánh bóng sự tự tin phóng khoáng vốn có. Anh của hiện tại, toàn thân toả ra thứ ánh sáng thanh nhã.
Cậu đã từng hình dung hàng trăm hàng nghìn lần cảnh tượng hai người gặp lại. Đó sẽ là một buổi chiều ấm áp, bọn họ gặp lại nhau nơi góc phố. Cậu mỉm cười chào anh, sau đó bình thản hàn huyên như chưa hề xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu chẳng bao giờ nghĩ tới họ lại gặp nhau trong bệnh viện. Tay trái đang xách hộp cháo, tay phải xách một túi bánh bao hấp nhỏ… trông vô cùng nhếch nhác.
Ôn Nhạc Minh quay đầu lại. Tầm mắt hai người giao nhau. Anh khẽ giật mình, lập tức sải bước đi tới, chân trái di chuyển cà nhắc, một bước lại một bước, giống như một quả chuông gõ vào nơi mềm mại nhất trong tim Trình Kiến Du.
“Kiến Du, đã lâu không gặp.” Ôn Nhạc Minh đứng trước mặt cậu, nói xong câu này, anh khẽ cong môi nở nụ cười.
Trình Kiến Du ngước mắt lên nhìn anh, hít một hơi thật sâu. Sáu từ ngắn ngủi trầm thấp mang cậu trở về với mùa hè tim đập rộn ràng ấy, dường như người đứng trước mặt cậu vẫn còn là anh chàng công tử hào hoa năm nào.
Cậu kìm nén nhịp tim thình thịch trong lồng ngực, chào lại: “Anh Ôn, lâu rồi không gặp.”
Ôn Nhạc Minh quay đầu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-cap-ke-voi-the-than-tra-cong-thi-crush-tro-ve/1605587/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.