Đoàn người trở lại khách sạn.
Trình Kiến Du và Giang Diễn cùng nhau đi ra khỏi thang máy. Trừng Trừng nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ, thở dài thườn thượt, nhỏ giọng nói: “Em thấy anh Kiến Du là người rất tốt.”
Tiểu Nam ghen lên: “Giúp em chơi thắng được son môi đã biến thành người tốt rồi à? Anh giúp em còn chưa đủ nhiều sao?”
Mấy người Nghiêm Dung bị bọn họ chọc cười. Trừng Trừng ngại ngùng cười, giải thích: “Lúc anh đang chơi giúp em, em thấy anh Kiến Du đã lên xe rồi nhưng mấy phút sau lại xuống. Nhất định là do Giang Diễn mất kiên nhẫn, nên anh ấy mới đến khuyên chúng ta đi về.”
“Ồ… đúng vậy.” Tiểu Nam bừng tỉnh, cậu ta nói: “Chẳng trách Giang Diễn lúc nãy không vui, chắc là cảm thấy chúng ta làm trễ nải thời gian của anh ta.”
Với tính tình của Giang Diễn, nếu để hắn đến nhắc nhở thời gian, sẽ không có kết thúc đẹp đẽ như vậy.
Trừng Trừng gật đầu đồng ý. Trình Kiến Du tốt cả ngoại hình lẫn tính cách. Cậu thanh cao nhưng không kiêu ngạo, trông có vẻ xa cách, nhưng lại biết giữ chừng mực trong xã giao, khiến cho người khác luôn ở giữa ranh giới vừa muốn tiếp cận lại vừa không dám đến gần. Nghĩ vậy mới thấy Giang Diễn thật may mắn.
“Ôi, thầy Nghiêm, anh nói xem tại sao anh Kiến Du lại thích Giang Diễn đến thế nhỉ?”
Nghiêm Dung cũng rất tò mò, trả lời qua quýt: “Hai người bọn họ bù trừ lẫn nhau chăng?”
Giang Diễn dời việc chạy bộ vào sáng sớm xuống buổi tối. Hắn hóng gió biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-cap-ke-voi-the-than-tra-cong-thi-crush-tro-ve/1605575/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.