Edit:hoa
Beta: Trân
Câu nói này làm đầu óc Lâm Phí trở nên trống rỗng một hồi lâu.
Trong khoảnh khắc nào đó, cậu thậm chí còn mê man cho rằng lời kia của Trình Chi Kiêu là nói với mình.
Lúc ổn định lại tinh thần, cậu chỉ muốn cho mình một bạt tay để tỉnh táo lại.
Trình Chi Kiêu chưa bao giờ ngồi cùng thuyền với cậu, buổi tối nọ ở chỗ bồn hoa kia chưa chắc nghe được cậu cùng Thịnh Tinh nói chuyện, nhưng anh ta chắc chắn đã nhìn thấy cậu ném những tấm ảnh đó đi.
Vì vậy, Trình Chi Kiêu cho rằng những tấm ảnh đó là của cậu.
Buổi tối đó cậu đá bồn hoa kia một cái, có khả năng đã chọc tức anh ta rồi. Ai biết được sau đó anh ta còn liền giận quá mà đem mấy tấm ảnh kia nhặt lại rồi cắt đi.
Nói qua nói lại chính là ghét bỏ cậu, còn không phải là xem ảnh thay người để trút giận?
Cái câu “Để ý tôi” kia, khả năng cao là cậu nghe nhầm rồi.
Lâm Phí đang phân tích trong lòng, còn chưa kịp hiểu ra thì khi ngẩng đầu lên, người trước mặt đã chuyển từ Trình Chi Kiêu thành Trương Lễ Lôi!
Ban công tự nhiên lại đổi thành ban công quen thuộc.
Lâm Phí: "!!!"
Trương Lễ Lôi vừa từ toilet đi ra, thấy cậu nhìn chằm chằm mình, ngơ ngác đẩy cậu một cái: "Đần hả? Đứng chỗ này làm gì? Sao không về ngủ đi?"
Lâm Phí dường như cuối cùng cũng phản ứng, hai ba bước vọt vào phòng ký túc xá.
Cậu dừng lại trước gương, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-bien-than-doi-thu-mot-mat-mot-con-cang-ngay-cang-ki-la/525077/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.