Lâm Phí ngã bệnh phải nằm trong bệnh viện, tới bây giờ vẫn chưa hạ sốt, bụng cậu cũng khó chịu, lâu lâu lại khịt mũi vài cái nghe như tiếng mèo kêu.
Buổi tối qua đêm ở bệnh viện, y tá đề nghị cậu nên gọi người nhà tới chăm sóc.
Lâm Phí lấy điện thoại ra với vẻ mặt đau khổ.
Hôm qua ba vừa mới hạ cánh ở bên kia Đại Tây Dương, ông nội thì đang tu dưỡng ở quê…
Nhìn tới nhìn lui danh bạ, người nhờ được chỉ có anh em tốt của cậu, Thịnh Tinh.
Gọi mãi không ai trả lời, năm phút sau Lâm Phí lại gọi tiếp, lần này rốt cuộc đối phương cũng bắt máy, giọng nói lạnh như băng: “Làm sao?”
Lâm Phí thấy khó chịu quá, nói ngắn gọn: “Tôi ở bệnh viện, ông tới đây được không?”
“Tít” một tiếng, bên kia trực tiếp cúp máy.
Lâm Phí thở dài, nhưng cũng không bất ngờ, cậu chắc bệnh ngu người rồi mới gọi cho cậu ta.
Ngây ngốc một hồi, Lâm Phí cầm điện thoại chui vào ổ chăn.
Mười phút sau, điện thoại đột nhiên rung lên.
Người gọi là Thịnh Tinh.
Lâm Phí giật mình, lập tức ngồi bật dậy ấn nghe: “Ê này!”
Đối phương châm chọc: “Thiếu gia Lâm, lấy bệnh ra đùa giỡn vui không?”
“Tôi không có” Lâm Phí biết cậu ta vẫn còn giận chuyện lần trước, phiền muộn nằm xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm “Ông không định tới thật hả…”
Giọng cậu ỉu xìu đúng là khác với cảm giác năng nổ thường ngày.
Thịnh Tinh im lặng vài giây, lại bắt đầu gây sự: “Bệnh thật à? Ồ, đại thiếu gia bị bệnh đáng ra phải có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-bien-than-doi-thu-mot-mat-mot-con-cang-ngay-cang-ki-la/525075/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.