Chương trước
Chương sau
Editor: Hoa

Lần này thời gian Lâm Phí biến thân thực sự rất ngắn, cậu ở trong bể cá nghe Trình Chi Kiêu nói mấy câu kia xong thì lại biến trở về trên giường ký túc xá.

Qủa thật là đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Trời lúc này còn chưa sáng, trên điện thoại mới chỉ hiển thị hai giờ đồng hồ.

Phòng 402 của các cậu vốn là phòng cho bốn người ở, nhưng chỉ có ba người, kết quả là lại dư ra một cái giường bị bỏ trống, Trương Lễ Lỗi và Tần Du còn đang say sưa ngủ.

Lâm Phí rón rén xuống giường, đi tới ban công sốt ruột mà nhìn ra bên ngoài.

Từ đầu đến cuối trăng đều không hề tròn, vả lại theo tính toán thì còn tận mười ngày nữa mới đến.

Cậu ngay lập tức nghĩ đến giấc mơ không lâu kia.

Cậu chính là biến thành con cá trong bể của Trình Chi Kiêu sau khi mơ giấc mộng kia

Mà trong mộng quả thực là một đêm trăng tròn.

Đệch, thế quái nào mà trăng trong mơ cũng tính?!

Trong lòng cậu khổ không tả nổi, ở trước bồn rửa tay mà hung hăng rửa mặt, rửa xong cuối cùng mới tỉnh táo được một chút, ấy thế nhưng cái cảnh sau khi biến thành cá lại không sao quên được.

Trình Chi Kiêu hơn nửa đêm ở nhà tắm rửa đế mức lỗ tai cũng đỏ, còn cầm bức ảnh kia, lại còn có ánh mắt, giọng điệu, còn nói những lời đó…Có là đồ ngốc thì cũng hiểu được!

Lâm Phí thật không ngờ rằng người như Trình Chi Kiêu cũng đi yêu thầm người khác, đã vậy còn là cầu mà không được!

Anh cũng có ngày này ha ha!

Cậu rất vui sướng khi người gặp họa, nhưng nghĩ đến cảnh người nọ ủy khuất mang theo chút điên cuồng kia lại không hiểu sao vừa thấy thương vừa thấy sợ!

Sau khi bò lên giường, cậu nhất thời không ngủ được, liền mở điện thoại ra lướt weibo một xíu, cuối cùng lại nhàm chán mà vô diễn đàn của trường lượn vài vòng.

Mấy bài post mới nhất đều vô vị, cậu xem chán tới mức ngáp dài một cái, đương muốn thoát ra thì đột nhiên bị một cái tiêu đề phía dưới hấp dẫn.

Tiêu đề: Các ma nữ nhỏ xinh đẹp à, xin hỏi phải làm gì để khống chế thời gian biến thân của mình?

Người đăng bài: ma nữ mới Đen Xì (ma nữ mới tiểu hắc)

Nội dung: Gần đây biến thân càng ngày càng thường xuyên nên tui cảm thấy không khống chế được ma pháp của chính mình, vì vậy muốn hỏi các tiền bối có thể khống chế thời gian biến thân và tần suất biến thân hay không? Tui cứ ngửi mùi nước hoa là biến thân, quả thực quá dễ dàng kích hoạt, năm nay tui còn muốn thi lên thạc sĩ nữa, đổi qua đổi lại như vại quá là ảnh hưởng đến học tập… (ps: chỉ có những ma nữ có thể biến thân được mới có thể nhìn thấy bài post này!)

Phía dưới người trả lời rất nhiều, có người nghiêm túc nói điều này rất khó, có người thì lại chia sẻ trải nghiệm biến thân gần nhất của mình…

Giọng điệu chân thật tự nhiên.

Lâm Phí kinh ngạc, nếu là trước đây thì cậu sẽ chẳng tin tưởng mấy bài viết ảo lòi như này, nhưng hiện tại đã trải qua việc hoang đường như thế này, lại nhìn qua những trải lòng bức xúc kia đều bị cảm động lây, liền kích động như gặp được đồng nghiệp, cũng không nghĩ nhiều, đầu óc nóng lên cũng bắt đầu nghiêm túc trả lời.

Minh Minh đại ca: Xin chào! Tui không phải con gái, nhưng tôi gần đây cũng bắt đầu biến thân. Cứ mỗi đêm trăng tròn thì sẽ biến, cũng như bạn không thể khống chế thời gian. Nhưng cũng may mắn là một tháng chỉ biến hai ba lần thôi, trước mắt không tạo thành ảnh hưởng chi lớn. Tui cảm thấy về sau biến thân nhiều lần một chút sẽ có thể nắm giữ một số mẹo khống chế. Mọi người vạn lần đừng nản chí… Đúng rồi, mọi người có nhóm chat không?

Sau khi gửi câu trả lời, trong lòng cậu sục sôi mà kéo xuống dưới xem tiếp, trong chốc lát liền dần dần phát hiện điểm không thích hợp!

Ở phía dưới, chủ bài đăng đã sớm reply lại:

Hoàn tất kiểm tra, chúc mừng mọi người đã thuận lợi gia nhập học viện diễn kịch trung ương! Toàn bộ thành viên đầy đủ!

Lâm Phí:?

Cậu trực tiếp click vào trang cá nhân của chủ bài viết, ngoài bài đăng này đối phương còn đăng một số bài về các chủ đề như xuyên không, chờ phi thăng đồ này nọ...

Nhưng điều tuyệt vọng hơn cả là các bài trả lời của diễn đàn không thể tự xóa được.

Lâm Phí nhìn bình luận trả lời của mình nửa đêm ngồi chễm chệ phía đầu bài post mà gần như tức ói máu.

======================

Sáng hôm sau, trong nhóm lớp có rất nhiều tin tức.

Lâm Phí sau khi rửa mặt xong tò mò đi vào xem xét, kế tiếp lại da đầu tê dại làm bộ như chưa thấy gì.

Ai đó trong lớp đã đăng ảnh chụp màn hình bài viết ngày hôm qua của Ma Nữ Đen Xì, thậm chí còn khoanh tròn câu trả lời và ID của Lâm Phi, hahahaha hỏi cậu ấy có quên đổi tài khoản không.

Rất nhiều người biết ID của Lâm Phí là Minh Minh Đại Ca.

Cậu ở trong trường rất được hoan nghênh, cái này phải kể từ hồi mới khai giảng bị chụp được ảnh huấn luyện quân sự, sau đó lại được đăng lên diễn đàn trường hot tận mấy ngày. từ dạo đó lâm phí được các học tỷ ưu ái gọi là học đệ dễ thương. sau lại còn diễn sinh cái về nhan giá trị nhiệt thiếp, liệt kê một loạt tên các học muội học đệ có bộ dạng ưa nhìn, lâm phí cũng ở trong đó, trong phần bình luận còn tag thẳng ID đương sự vào.

Ngoại trừ Trình Chi Kiêu thì ID của các bạn học khác đều ở trong đó.

Lúc đó trong lớp có người đặc biệt hỏi cậu tại sao lại có ID như vậy, cậu nói rằng vì biệt danh của cậu là Minh Minh, có người đã cười và hỏi tại sao cậu không gọi là Tiểu Minh? Cậu nói người được gọi là tiểu minh quá nhiều, sau người đó lại hỏi vì sao không được kêu là Phí Phí, cậu liền trả lời là Phí Phí nghe như khỉ đầu chó, không dễ nghe xíu nào.

Lúc ấy mọi người đều cảm thấy thực hài hước, vẫn luôn nhớ kĩ.

...

Khi đến lớp học, Lâm Phí chột dạ, lại thấy hình như có người nhìn mình cười trộm.

Cậu như đứng đống lửa như ngồi đống than, lại lén lút vào xem diễn đàn, cái post kia đã sớm hót hòn họt treo đầu diễn đàn, có cực kì nhiều bình luận trả lời cậu.

[Tôi không thể biết đó là một người trung thực hay một người chơi sâu sắc...]

[Tôi không tin, trừ khi bạn đến cho tôi xem! lau máu cam…]

【Đây là loại thủ đoạn gì? Tôi sẽ bị đánh chết nếu tôi xâm nhập vào tiểu thư và tận dụng cơ hội? 】

[Nhóm đã được thành lập, hãy nhanh tay tham gia nhóm nhé! 】

...

Lâm Phí lần đầu tiên có loại xúc động muốn chui đầu vô ngăn bàn.

Ngày hôm nay thật là sóng gió, loạn đến gà bay chó sủa, Trương Lễ Lỗi cùng Tần Du sau khi biết chuyện liền chê cười cậu… Ngay cả lúc tan học vô tình đụng mặt Trình Chi Kiêu thì ánh mắt của anh nhìn cậu cũng khang khác bình thường.

Oolong trở về Oolong, tóm lại cũng không ảnh hưởng quá mức đến sinh hoạt của cậu, qua một đêm, lâm phí đã đem chuyện này vứt ra đằng sau từ thuở nào.

Mà về việc biến thân, cậu kỳ thật còn một xíu nghi ngờ.

Nếu trong mộng nhìn thấy trăng tròn sẽ chạm đến điều kiện biến thân, vậy nếu thông qua phim ảnh, hình chụp thì có khi nào cũng có tác động tương tự?

Hôm nay cậu đã làm rất nhiều thí nghiệm, dùng máy tính và điện thoại tìm rất nhiều thứ có chứa hình ảnh đêm trăng tròn, ấy vậy mà mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, ngó bao nhiêu lâu cũng không có sự biến hóa nào.

Ban đầu cậu còn nghi là do ban ngày không phát huy tác dụng, nhưng sau khi trời tối, mọi chuyện vẫn như thường.

Cuối cùng, cậu xác định được mình sẽ không vì xem video hay ảnh chụp nào liên quan đến đêm trăng tròn mà biến thân.

Cứ như vậy, trong lòng Lâm Phí cũng coi như tỏ tường.

Cảnh trong mơ tuy là hư ảo, nhưng lúc đó trong mơ với cậu cậu mà nói là thế giới thật, đêm trăng tròn ở trong mơ cũng được coi như là đêm trăng tròn ở thế giới thật nên hiệu quả mới giống nhau như vậy.

Ban ngày Lâm Phí cũng chẳng ăn uống đầy đủ, bụng đã đói mốc meo rồi. Cậu không tính đi ăn cơm ở căn tin, theo bản năng mà cầm điện thoại gọi cho Thịnh Tinh hẹn ăn cơm, khi dãy số đột ngột bị ngắt thì cậu mới nhớ ra quan hệ hai người đã có thay đổi.

Cậu thất thần hai giây, cuối cùng đi tới ký túc xá gặp Trương Lễ Lỗi và Tần Du, kết quả một người thì bận giúp em gái mở nhóm, một người thì có hẹn khác.

Ban đêm lúc vừa 8 giờ, Lâm Phí một mình đi quán món cay Tứ Xuyên quen thuộc.

Trước kia khi cậu cùng Thịnh Tinh còn thân thiết thì đi ăn nhiều nhất chính là quán này, cả hai bọn họ ngày thường đều cực thích ăn cay.

Hồi sơ trung Thịnh Tinh trọ ở trường, lão ái phun tào nhà ăn thức ăn không ăn được, khi ấy Lâm Phí thường xuyên mang tới cho y món cay tứ xuyên hoặc tôm hùm đất xào cay. Bình thường cậu ở cùng ông nội ăn thanh đạm nên cực kỳ thèm cay. Mỗi lần đưa cho Thịnh Tinh mấy món này đều phải vỗ vỗ kêu y chừa cho mình một chút, Thịnh Tinh vẫn luôn vì chuyện này mà chê cười cậu không có tương lai.

Trong tiệm rất đông khách, Lâm Phí tìm một góc ngồi xuống.

Lúc ăn được một nửa, mấy nam sinh đi vào cửa, xung quanh nhiều người ồn ào, Lâm Phí tập trung ăn cơm nên không để ý, chờ tới khi nghe tới tên mình thì mấy người kia đã ngồi ở chỗ cửa sổ gỗ trang trí.

Tổng cộng sáu người, người ngồi ở trong cùng là Thịnh Tinh.

Kẻ mới vừa nhắc tên cậu chính là kẻ đang ngồi cạnh Thịnh Tinh, Lâm Phí không nhớ rõ tên hắn, nhưng cậu nhận ra hắn, đó là một trong những bạn cùng phòng của Thịnh Tinh, ngày trước cậu đi tìm Thịnh Tinh sẽ thường thấy hắn bên cạnh.

Thịnh Tinh có rất nhiều bạn bè tốt, ngoại trừ các bạn cùng lớp thì còn có mấy người ở xã đoàn thường tụ tập chơi chung, mấy lần Lâm Phí không nhớ được tên của ai sẽ hỏi y, Thịnh Tinh sẽ nói: “Không cần nhớ, cũng chả hay chơi cùng mấy.”

Tựa như lúc này y ở bên cạnh người kia, Lâm Phí căn bản không nhớ rõ mình cùng kẻ kia có quen biết không, nhưng đối phương lại tỏ ra mười phần quen thuộc với cậu mà thảo luận với Thịnh Tinh về bản thân mình: “Tôi đã nói rồi mà, Lâm Phí kia căn bản không thể chơi thân, là người không chung đường với chúng ta, ngày nào đó cậu bị cậu ta đùa chết cũng không biết! Ngày thường cũng hay xem thường người khác, rõ ràng quen biết nhưng giả bộ như người xa lạ, tôi nói ông sao trước kia lại chơi cùng cậu ta chứ…”

Người ngồi trong cùng biểu tình không thay đổi, nhưng cũng chẳng đáp lời, chỉ cầm ly nước lên uống một cái.

Nhưng đối phương lại cười cười, tiếp tục nói với y: “Hiện tại cũng tốt, cậu cũng chả cần hầu hạ cái vị thiếu gia lắm tật xấu kia, cậu ta muốn tìm cảm giác ưu việt gì đó thì đi mà tìm người khác, chúng ta không cần chịu cái tính khí của cậu ta! Nói thật thì cả ký túc xá của chúng ta đã sớm chẳng ưa gì cậu ta hết…Hơn nữa cậu còn bị Trình Chi Kiêu ở C đại kia nhắm vào, còn không phải vì cậu ta sao?! Lúc đó chuyện kia căn bản là không liên quan tới cậu phải không?!”

Thịnh Tinh nói: “Không nhắc cậu ấy nữa.”

Người nọ lầm bầm: “Ăn thôi, trò chuyện lâu sẽ không tốt cho dạ dày, tôi cũng vì nghe ông nói tới cậu ta mới nói vài lời, dù sao thì cứ nghĩ tới bộ dáng của cậu ta tôi liền phiền.”

Thịnh Tinh hạ ly xuống, không hé răng.

Từ đầu đến cuối, Lâm Phí đều gắt gao nhìn về hướng y.

Nếu là trước đây có người dùng lời nói chia rẽ quan hệ bọn cậu thì cậu đã sớm một đấm xử gọn tên đó, nhưng lúc này đây, so với đấm kẻ khác thì cậu càng muốn hung hăng đấm Thịnh Tinh một cái.

Những lời nói xấu cậu Thịnh Tinh đều không phản bác một câu.

Y như là ngầm thừa nhận!

Cậu cũng chẳng nuốt trôi cơm nữa, đứng dậy một đường đi thẳng qua.

Bên kia đồ ăn vừa mới lên, vài người đang cùng nhau nói chuyện phiếm, người thấy Lâm Phí đầu tiên chính là bạn học ngồi đối diện Thịnh Tinh, vẻ mặt cậu ta rất kinh ngạc mà a một tiếng.

Thịnh Tinh thấy không khí không thích hợp thì liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

Lâm Phí duỗi tay nắm cổ áo y: “Mày thật giỏi! Càng ngày càng có khí phách hơn rồi!”

Người nọ sắc mặt thoắt cái trắng bệch, tùy ý cậu nắm cổ áo mình, ngồi bất động như núi.

Nam sinh bên cạnh y nghĩ thế nào cũng không nghĩ được sẽ ở chỗ này đụng mặt Lâm Phí, biểu tình trên mặt toàn là xấu hổ, rụt rụt rè rè căng da đầu đem cậu đẩy ra: “Đừng, đừng động thủ mà!”

Lâm Phí liếc cũng không thèm liếc cậu ta, gắt gao nhìn chằm chằm Thịnh Tinh.

Người nọ bị người bạn mới đứng dậy ngăn lại, nhìn cậu với ánh mắt phòng bị, cuối cùng quay đầu đi nói: “Đủ rồi Lâm Phí, hôm nay tôi cùng bạn học liên hoan, cậu đừng có làm loạn, huống hồ…huống hồ người ta cũng chưa nói đểu cậu câu nào.”

Lâm Phí ban đầu chỉ là phẫn nộ, nhưng giây phút nghe được câu nói cuối cùng kia, đầu tiên là ngây người một lát, phản ứng tiếp theo chính là mắt đỏ lên.

Không hổ là huynh đệ tốt nhiều năm, quả thực am hiểu cách chọc giận cậu chỉ trong một câu nói!

Lâm Phí hồi nhỏ không mẹ, cha cậu thì luôn bận rộn với việc làm ăn, cơ hồ chẳng còn tinh lực đi quản cậu, đa số thời gian đều ném cậu cho ông nội và bảo mẫu.

Ba cậu là từ cái khổ mà đi lên, không thích kiểu giáo dục tinh anh quý tộc kia nên từ lúc Lâm Phí lên sơ trung liền đem cậu đến trường trung học công lập bình thường mà học.

Lâm Phí mười mấy tuổi gặp người liền cười, đôi mắt thanh triệt sáng trong, cả ngày ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ chọc người yêu thích.

Nhưng bộ dạng này cũng chọc không ít người ghen ghét.

Từ trước đến nay hoa khôi lớp và phần lớn nữ sinh đều đến tìm cậu nhưng cậu không để ý lắm, chỉ là số lượng nhiều tới mức thực sự có người xem cậu không lọt mắt.

Khi đó không biết là ai đem tình hình nhà Lâm Phí truyền ra ngoài, nói cậu là phú nhị đại, còn nói ba cậu mỗi ngày làm loạn như kẻ không có vợ, nói cậu có thể chính là con riêng…

Còn có người thêm mắm dặm muối nói cậu ngày thường khinh khi những bạn học có gia cảnh không tốt. khi đó còn có người làm khó cậu sau liền bị giáo sư giáo huấn sau ghi hận trong lòng, mượn chuyện này thêu dệt nên câu chuyện khác, nói là cha mẹ gã trước kia ở công ty ba cậu đi làm, bởi vì không vừa mắt gã mà cha mẹ đã phải cuốn gói ra đi…

Tuổi mọi người cũng không lớn, thiếu khả năng phán đoán đúng sai, luôn là bảo sao nghe vậy. Không bao lâu sau lời đồn truyền đi truyền lại liền thành sự thật trong mắt mọi người. Dù cho sau khi giáo viên nghe được chuyện này cũng liên hệ với phụ huynh của tên tung tin đồn bậy kia để tự mình làm sáng tỏ xin lỗi thì một số người cũng cho rằng Lâm thiếu gia dùng tiền bắt người câm miệng…

Nam sinh xa lánh cậu, ngẫu nhiên cũng sẽ có nữ sinh muốn cùng chơi với cậu nhưng không dám, sợ bị nói là hám giàu.

Cuối cùng cậu đi tìm kẻ khởi xướng kia, hỏi hắn vì sao lại làm như vậy.

Đối phương chỉ cà lơ phất phơ nói chỉ là chuyền thư chơi, thái độ không mặn không nhạt nói: “Không phải đã làm sáng tỏ sao? lại nói mọi người không để ý tới cậu, có thể chính là không muốn chơi cùng cậu, cũng chả có ai bàn tán cái gì sau lưng cậu a…………”

Ngày đó cậu khác bộ dáng ngoan ngoãn thường ngày, đấm thằng oắt kia một trận lên bờ xuống ruộng, giáo viên can không được cuối cùng phải gọi phụ huynh lên.

Ba cậu mặc kệ hết thảy, chỉ trừu điếu thuốc hỏi cậu có muốn chuyển trường không.

Cũng là ngày đó, người ngồi phía sau cậu là Thịnh Tinh đột nhiên chạy ra tìm cậu.

Thiếu niên lấy hết can đảm nói: “Ông đừng đánh bọn họ! Bọn họ đều là mấy người học không giỏi trước kia áp bức bạn học, là họ thấy nhà ông có bối cảnh nên không dám đứng ra công khai ‘dạy dỗ’ mới làm thế! Tôi vẫn luôn ngồi phía sau ông, tôi biết ông tốt bụng vô cùng, là bọn họ, là bọn họ tâm địa xấu xa!”

Lâm Phí khi đó cũng mới mười hai tuổi, bị bạn bè xa lánh cũng không khóc, nhưng nghe được câu nói này của Thịnh Tinh rốt cuộc vẫn nhịn không được mà rơi nước mắt, thật mau dùng tay lau đi, buồn buồn nói cảm ơn.

Thịnh Tinh ngẩn người, sau đó liền kéo cậu đến quầy bán đồ ăn vặt mua đồ ăn, hai người tránh ở dưới cây đại thụ ở sân thể dục ăn cái gì đó, bọn họ ăn rất nhiều rất nhiều. Cuối cùng Lâm Phí vì ăn que cay nhiều quá mà miệng dính đầy dầu, đôi mắt hồng hồng, lại bỗng nhiên nghe Thịnh Tinh trịnh trọng nói: “Không có việc gì, về sau tôi cùng ông chơi, không cần khổ sở như vậy nữa.”

—-----------

Tiệm cơm, mấy người giằng co hồi lâu, ai cũng không nói chuyện.

Trước khi phục vụ đến đây, lâm phí đột nhiên cảm thấy chuyện này thật vô vị, quá vô vị!

Cậu xoa xoa huyệt thái dương, rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng điệu bay bổng: “Thật ra lần trước cậu hòa giải tôi tuyệt giao nói, tôi cũng chưa như thế nào thật sự.”

Biểu tình Thịnh Tinh không ngoài dự đoán, nhíu mày nhìn cậu, không rõ đây là ý gì,

“Tôi khi đó cho rằng cậu chỉ là nổi nóng nhất thời, chờ nguôi giận sẽ có chút lâu mà thôi.”

“Chẳng qua là hiện tại, mặc kệ cậu có phải nói thật hay không, tôi cũng sẽ nói với cậu lời này.”

Mấy người đối diện đều có biểu cảm khác nhau, nhưng đều là một bộ kiên nhẫn, chỉ có Thịnh Tinh hơi dừng một chút, y cân nhắc lâm phí biểu tình, không biết nghĩ tới gì, đột nhiên đứng dậy với ý đồ chặn lại lời cậu định nói: “Cậu trước chờ bình tĩnh xíu đi, hôm nay chúng tôi còn có việc, lần sau…”

Giọng Lâm Phí còn so với y còn to vang hơn.

“Tôi phát hiện hiện tại mình có chút chán ghét cậu, thậm chí còn có chút ghê tởm.” Cậu tùy tiện ngồi xuống cái ghế đằng sau, “Nếu cậu và bạn cậu thích nói xấu tôi như vậy, hay là trước tiên nói cho họ biết rốt cuộc mấy năm nay là ai hầu hạ ai? Đến nỗi lần sự cố trước với Trình Chi Kiêu, rốt cuộc là bởi vì ai mà thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.