Hứa Thư Minh nghĩ bố mẹ vừa mới xuống máy bay, hẳn sẽ không ngờ mấy hôm nay lạnh đột ngột như vậy. Khí hậu ở Hồng Kông ôn hòa hơn rất nhiều so với thành phố này, mùa đông lại càng không thể so sánh được, gần như là một thế giới khác.
Bố mẹ đi vội vàng, chắc sẽ không quan tâm nhiều, anh cầm lấy hai cái khoác áo lông trong nhà vội vàng đi ra ngoài.
Trên đường đến sân bay, hết lần này đến lần khác gặp kẹt xe. Ban đêm sương mù lên, tất cả các cầu vượt dọc đường đều bị đóng, xe chỉ có thể chạy dưới cầu, đường càng tắc hơn.
Hứa Thư Minh lòng nóng như lửa đốt, nhưng mười mấy phút trôi qua xe vẫn không di chuyển được một bước, thật sự làm người ta bế tắc.
Anh sợ bố mẹ bị cảm lạnh, nên gọi điện để họ đi tìm một khách sạn gần đó ở tạm một đêm. Bố mẹ biết anh lái xe tới, không có ý nhất quyết ở lại thành phố này, giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều, cũng đồng ý nói chuyện rõ ràng với anh.
Hứa Thư Minh nhẹ nhàng thở ra, nếu như bố mẹ kiên quyết không đồng ý, anh cũng không biết làm cách nào để ép họ ở lại.
Mặc dù rất tiếc công việc mới nhận, nhưng so với bố mẹ, thì bố mẹ đương nhiên quan trọng hơn.
"Đi khách sạn làm gì để phí tiền? Con không đến được cũng đừng lãng phí thời gian, mẹ và bố con sẽ đi taxi qua, để tài xế đi vòng qua chỗ con, con khỏi mất công đi qua." Mẹ dù giận anh, nhưng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-bi-kim-chu-duoi-ra-khoi-cua/1183672/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.