Chương trước
Chương sau
Xương sườn được gỡ ra có màu vàng kim nhạt, rất nặng. Ba nghiên cứu viên Giáp, Ất, Bính phải hợp sức kéo đi.
Hệ thống buồn bã nói: [ Không có thịt bên trên. Xem ra không thể nấu sườn om rồi. Cơ mà lấy hầm canh thì chắc vẫn ngon đấy. ]
Lục Ngôn: “Thật ư?”
[ … Cậu định làm thế thật à? ]
Lục Ngôn quay sang nhìn Tiểu Bính: “Sườn… khụ, xương sườn này sẽ được xử lý kiểu gì?”
“À dạ, tạm thời chúng tôi đặt nó vào đồ đựng đặc biệt để bảo quản. Sau khi ngài Đường tỉnh ngài ấy sẽ tự xử lý, có điều chúng tôi cũng thu thêm phí bảo quản thay. Cỡ khoảng 50 điểm cống hiến một ngày.”
Lục Ngôn khẽ gật đầu, thay xong quần áo thì đi tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Như thường lệ, phẫu thuật xong, bác sĩ chủ trị phải kiểm tra phòng.
Mùi máu quẩn quanh phòng bệnh.
Mặc dù Đường Tầm An có tận 18 cặp xương sườn nhưng may thay, khoảng cách giữa các xương cực nhỏ, loại bỏ bớt sẽ không ảnh hưởng tới hành động.
Nhân viên phụ trách theo dõi tình trạng của hắn đứng dậy, căng thẳng báo cáo một cách nghiêm túc: “Báo cáo ngài Lục, tất cả các chỉ tiêu của người bệnh sau phẫu thuật đều bình thường. Vết thương đã bắt đầu lành lại!”
Năng lực tự chữa trị của bản thân Thiên Khải Giả luôn rất mạnh.
Lục Ngôn đeo găng tay, nhéo nhéo cơ thể Đường Tầm An qua lớp áo bệnh nhân: “Chỗ này đau không?”
Đôi mắt vàng kim của Đường Tầm An nhìn chăm chú gương mặt anh. Hắn cân nhắc trong giây lát, sau đó trả lời: “Đau.”
“Chỗ này thì sao?”
Đường Tầm An nghiêm túc đáp: “Cũng hơi đau.”
Hệ thống: [ A đồ chó này, đau cái quỷ. Cậu bóp nữa là hắn cứng đấy. ]
Vì thế, Lục Ngôn dừng động tác, khẽ híp mắt.
Đường Tầm An hỏi: “Bác sĩ ơi, anh không bị sao chứ?”
Cái đuôi của hắn buông xuống giường, nhẹ nhàng cọ vào bắp chân Lục Ngôn.
Lục Ngôn ký tên lên sổ khám bệnh, bình tĩnh trả lời: “Không cứu, chờ chết đi.”
Hệ thống mừng rỡ như thấy đội bóng trong nước ghi bàn: [ Tuyệt vời, nói đúng lắm! ]
Đường Tầm An đành phải đổi lời: “Không đau.”
Lục Ngôn gật nhẹ đầu: “Được, tranh thủ sớm bình phục.”
Nói xong, anh định đi kiểm tra mấy phòng bệnh khác theo thói quen, nhưng vừa nhấc nửa chân mới sực nhớ người bệnh ở phòng khác vẫn chưa xác định mình có làm phẫu thuật hay không.
Đường Tầm An xốc chăn lên: “Muộn rồi, chúng ta ngủ thôi Ngôn Ngôn.”
“Ngủ” này dĩ nhiên chỉ đơn giản là ngủ.
Lục Ngôn thay áo ngủ, nằm xuống bên cạnh Đường Tầm An: “Không đau thật sao?”
“Hơi hơi, trước kia anh bị thương còn nặng hơn thế này nhiều.”
Trong không gian tối đen như mực, Đường Tầm An nắm lấy tay Lục Ngôn.
Nếu bị thương cực kỳ nghiêm trọng thì chắc chắn Đường Tầm An sẽ không nhiều lời. Hắn sợ sẽ khiến Lục Ngôn lo lắng. Còn với vết thương nhỏ này hắn lại không nhịn được nói ra, mượn nó đổi lấy chút lòng thương xót.
Lục Ngôn suy nghĩ, nói: “Em không nói thích anh vì thấy anh đáng thương.”
“Anh biết.” Bàn tay Đường Tầm An khẽ siết lại: “Anh chỉ hy vọng…”
“Hy vọng gì?” Lục Ngôn khó hiểu.
Đường Tầm An cọ chóp mũi mình lên chóp mũi Lục Ngôn: “Hy vọng Ngôn Ngôn có thể yêu anh nhiều hơn chút.”
*
Báo cáo liên quan tới cuộc phẫu thuật này thậm chí còn đến tổng bộ sớm hơn cả báo cáo về hành động “Lò Sát Sinh”.
Đêm cùng ngày, toàn bộ người phụ trách ở phạm vi khắp thế giới đồng loạt nhận được thông báo, tham gia cuộc họp video.
Hội nghị tập thể được tổ chức gần đây nhất là vào lúc “Sự kiện Trăng Máu” xảy ra, có thể thấy “Giá trị ô nhiễm toàn cầu tăng lên” và “Độ bệnh biến của Thiên Khải Giả cấp cao giảm xuống” đều quan trọng như nhau trong mắt tổng bộ.
Dẫu Kỷ Văn vi phạm quy định, bị cách chức tạm thời theo dự luật quản lý, ông vẫn không ngăn nổi nụ cười xán lạn ngời ngời trên mặt mình, vui như Tết.
“Nếu loại phẫu thuật này được nhân rộng ra phạm vi toàn thế giới thì nhu cầu với Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành sẽ giảm sâu.”
Đường Tầm An bình phục rất tốt. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, vô số nhà nghiên cứu từ khắp các nơi trên thế giới đổ xô đến chiêm ngưỡng.
“Đúng là bình phục tốt thật đấy.”
“Độ bệnh biến cũng giảm rồi!”
“Cơ thể chắc nịch này ít nhất phải công tác được hai mươi năm nữa!”
Số người tới thăm nhiều đến nỗi Đường Tầm An tốt tính cũng bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách. May mà viện nghiên cứu đã trích xuất được những hình ảnh quý giá của Bạo Quân nhân loại phục tùng, có cái lấy ra để phản hồi.
Những nghiên cứu viên này không chỉ chiêm ngưỡng Đường Tầm An mà còn muốn chiêm ngưỡng cả Lục Ngôn.
Lục Ngôn đang ở phòng phẫu thuật.
Michael bị trói chẳng khác gì xiên nướng. Nghiên cứu viên Bính đang nhét gỗ và dây leo xuống dưới bàn phẫu thuật của anh ta.
Nếu nơi đây không phải phòng phẫu thuật thì cảnh này sẽ y hệt cảnh bộ lạc ăn thịt người đang thêm cơm.
Sự thấp thỏm dâng đầy con ngươi xanh da trời của Michael: “Cứ nhất quyết phải nướng bằng lửa ư?”
Lục Ngôn bình tĩnh trả lời: “Không nhất quyết. Dùng cách khác cũng được, nhưng nướng lửa thì tiện nhổ lông hơn.”
Ở Lò Sát Sinh, Michael sử dụng thiên phú Thánh Quang quá độ, không may khiến độ bệnh biến vượt quá 90, trở thành bé chuột bạch thứ hai.
Nguồn ô nhiễm của anh ta lại xuất phát từ lông vũ trên cánh.
Do bình thường Michael rụng lông rất ác nên các nghiên cứu viên khác chưa từng nghĩ rằng nguồn ô nhiễm của anh ta thế mà lại là lông vũ. Lần nào ngủ dậy cũng tìm thấy vài chiếc lông vũ màu trắng trên giường.
Michael rất đỗi buồn thương: “Cậu nói thật với tôi đi bác sĩ Lục. Có phải cậu ghen tỵ độ hot của tôi trên mạng cao hơn cậu không? Lông vũ của tôi vừa mới mọc, vẫn chưa kịp chụp ảnh đại diện đâu.”
Lục Ngôn quay đầu nhìn về phía nghiên cứu viên Tiểu Ất, mỉm cười nói: “Anh lấy cho tôi cái gì bịt miệng tới được không? Tôi sợ lát nữa sẽ hơi đau, Michael không chịu nổi.”
Hiện tại, mấy vị nghiên cứu viên ở phòng phẫu thuật đều cực nghe lời Lục Ngôn.
Anh có lấy việc công báo thù riêng hay không thì miệng Michael vẫn bị bịt thật.
Lông vũ màu trắng của Michael bị nướng rụng sạch, lộ ra làn da đo đỏ phía dưới. Lát sau, một lớp lông vũ màu vàng kim từ từ mọc ra.
Mùi thơm ngào ngạt y như cánh gà nướng sốt mật ong tỏa ra.
Tiểu Bính bị kích thích khứu giác, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng: “Thơm quá đi à.”
Lục Ngôn cầm nhíp nhổ từng chiếc lông vũ mới mọc ra, cảm thấy mình cứ như là bác sĩ thú y.
Anh nói với hệ thống: “Ta hành nghề nhiều năm như vậy, không ngờ lại có ngày sa sút đến mức phải đi nhổ lông cho chim.”
Hệ thống: [ Michael không phải chim… Thôi vậy, có vẻ cũng không khác lắm. ]
“Lúc trước ở Lò Sát Sinh hình như cánh Michael có mùi nướng New Orleans nhỉ?”
[ Hắn có ba đôi cánh mà bảo bối. Cánh trên cổ kia có vị chua ngọt của tỏi. ]
Ca phẫu thuật này không phức tạp cho lắm.
Lục Ngôn đặt dao phẫu thuật xuống, mở cửa phòng, còn chưa đi được hai bước đã bị người xung quanh vây lấy.
Một nhà nghiên cứu cao tuổi với mái đầu hoa râm run rẩy nhét luận văn của mình vào trong tay Lục Ngôn: “Ngài Đế Thính ơi, ngài xem ngài có hứng thú dẫn dắt nghiên cứu sinh tiến sĩ không? Đây là luận văn của tôi. Tôi cũng Đại học khoa Y!”
Bên cạnh ông lão, vài nhà nghiên cứu cuồng công việc hãy còn khỏe mạnh lập tức sốt sắng: “Ngài Trương ơi, ngài đức cao vọng trọng, đã vất vả cống hiến cả cuộc đời rồi, bây giờ là lúc nên dưỡng lão. Chuyện này vất vả lắm, vẫn nên để cho cháu đi!!”
Nếu lúc nói bọn họ không kéo ông lão về sau liên tục thì khả năng sẽ thuyết phục hơn.
Lục Ngôn nhìn những gương mặt chân thành đầy chờ mong này, tâm trạng nặng nề lạ thường: “Xin lỗi. Tạm thời tôi không có ý định dẫn dắt nhà nghiên cứu. Sở dĩ tôi đoán được nguồn ô nhiễm là nhờ vào thiên phú Cắn Nuốt này chứ không phải theo kinh nghiệm. Thiên phú Cắn Nuốt hệ Chữa Lành này sẽ tự động tìm kiếm nguồn ô nhiễm trên cơ thể Thiên Khải Giả.”
Xét theo ý nghĩa nào đó, Lục Ngôn cũng không nói sai.
Anh từng hỏi hệ thống xem rốt cuộc nguồn ô nhiễm có thể trở thành một ngành học được phân loại hay không thì đáp án nhận được là sự phủ định. Bản thân tiến hóa vốn đã không thể bị kiểm soát rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Ngôn lần lượt phẫu thuật cho Bạch Thu Thực, Odin, Chu Khải Minh.
Sử dụng thiên phú với cường độ quá cao khiến đầu Lục Ngôn đau nhói. Tạp âm kỳ lạ bắt đầu xuất hiện bên tai anh, nghe rất giống tiếng nước rót vào tai.
Hơi khó chịu.
Nếu chỉ phẫu thuật bình thường thôi thì Lục Ngôn sẽ không thấy mệt. Phẫu thuật là một cách thức giải tỏa áp lực của anh. Nhưng phẫu thuật cắt nguồn ô nhiễm phải sử dụng đến hệ thống mọi lúc, lượng tin tức khác hoàn toàn lúc tán gẫu bình thường.
Lục Ngôn mặc đồ phẫu thuật, trong đầu bỗng lóe lên ý nghĩ. Anh hỏi một câu: “Nguồn ô nhiễm của ta là gì?”
Chỉ duy nhất câu này thôi đã khiến máu lập tức phun ra từ mũi và miệng anh.
Lục Ngôn cúi gập người ho khan. Máu nhỏ tong tong xuống sàn nhà.
Nghiên cứu viên được viện nghiên cứu cử tới trợ giúp lập tức khiếp đảm lao lên: “Ngài Lục không sao chứ ạ?! Ngài hãy chú ý giữ gì sức khỏe!”
Từ khi Lục Ngôn ngỏ lời rằng sẽ tự mình thực hiện phẫu thuật, anh nghiễm nhiên trở thành sự tồn tại sánh ngang quốc bảo trong mắt các nghiên cứu viên khác. Một động tác nhỏ thôi cũng tác động đến thần kinh vô số người.
Chuyện này vẫn chưa được truyền ra ngoài, chỉ nội bộ các viện nghiên cứu và một số lãnh đạo cấp cao biết.
Tuyệt vọng không đáng sợ. Đáng sợ chính là cho người ta hy vọng, sau đó lại khiến họ tuyệt vọng.
Lục Ngôn nói phương án phẫu thuật hiện giờ chưa thể nhân rộng và không có tính phổ biến. Do đó chỉ số ít Thiên Khải Giả đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng mới được đưa lên bàn phẫu thuật, ngoài ra còn ưu tiên những người Lục Ngôn quen biết.
“Sử dụng thiên phú quá độ.” Lục Ngôn lấy giấy lau máu trên mặt đất, sau đó ném vào lò đốt: “Không sao. Xong ca phẫu thuật này rồi nghỉ ngơi mấy ngày.”
Lục Ngôn biết rõ lần phun máu này hoàn toàn không liên quan đến nguồn ô nhiễm, đây là do anh hỏi phải vấn đề không nên biết.
Anh tiến vào phòng phẫu thuật, nhìn thoáng qua. Nguồn ô nhiễm của Chu Khải Minh thế mà lại xuất phát từ đôi mắt.
Tiếp tục là một lĩnh vực Lục Ngôn chưa từng thử qua. Anh đành phải tức tốc lấy điện thoại tìm xem video phẫu thuật mắt.
Chu Khải Minh đặt tay trên bụng, hơi căng thẳng: “Cảnh này quen quen nhỉ bác sĩ Lục.”
Lần sinh mổ trước Lục Ngôn cũng thế này. Mặc dù không biết chút gì nhưng vẫn thong dong tự tin.
Lục Ngôn trả lời: “Đúng vậy, khả năng hơi đau, anh nhịn chút. Phẫu thuật xong sẽ rơi vào tình trạng mù tạm thời. Chắc khoảng một tuần là bình phục.”
Chu Khải Minh nhìn lên đỉnh đầu Lục Ngôn. Danh hiệu của đối phương lại thay đổi. Ba dòng danh hiệu vậy mà hợp vào chỉ còn một dòng.
【 Ánh ban mai の Sáng sớm 】
Chu Khải Minh rất đỗi vui mừng, ánh lệ thấp thoáng trong mắt, chắc chắn không phải vì sợ đau: “Tốt quá rồi. Có phải phẫu thuật xong sẽ không cần lo về độ bệnh biến trong một thời gian rất dài không?”
Lục Ngôn: “Xét theo lý thuyết thì đúng là vậy.”
Ca phẫu thuật này kéo dài 5 tiếng đồng hồ. Lục Ngôn gỡ võng mạc Chu Khải Minh ra, thay cái mới.
Phẫu thuật xong, anh nói với Tiểu Bính: “Tạm thời không thể tiếp tục phẫu thuật.”
Tiểu Bính nhíu chặt mày, vẻ mặt hơi lo lắng: “Tôi hiểu. Anh phải nghỉ ngơi cẩn thận nhé ngài Lục.”
Tan làm, Lục Ngôn không đi tìm Đường Tầm An vội mà quay về phòng đơn viện nghiên cứu sắp xếp cho anh. Nói là phòng đơn chứ thật ra nó được trang hoàng khá giống với nhà ở thành phố K của Lục Ngôn, chỉ thiếu một số vật trang trí.
Từ lúc quay về từ Lò Sát Sinh, anh vẫn chưa kiểm tra số liệu tương quan của mình.
Lục Ngôn mở cúc tay áo, nhìn vảy cá đã mọc tới cổ tay, khẽ nói: “Hệ thống.”
Hiển nhiên hệ thống biết Lục Ngôn muốn hỏi gì.
[ Giá trị ngưỡng linh lực: 9600. Độ bệnh biến: 81,2. ]
[ Giá trị bệnh biến đột ngột tăng vọt đã khiến cơ thể cậu chạm tới trạng thái nguy hiểm. Có một điều cực kỳ may mắn chính là cậu kiên trì nên những người khác tạm thời vẫn chưa biết số liệu cụ thể. ]
“Là do… phẫu thuật cắt bỏ nguồn ô nhiễm sao?”
[ Một phần. ] Hệ thống bắt đầu nói không mông lung: [ Tôi nghĩ… có lẽ chúng ta nên về nhà một chuyến. Bảo bối của tôi. ]
Do cơn đau đầu, phút chốc Lục Ngôn chưa kịp phản ứng: “Về thành phố K sao?”
[ Không, R’lyeh. ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.