Thành phố P là tỉnh lỵ, mấy năm nay phát triển khá tốt. Sau khi trải qua một tuần huấn luyện căng thẳng, cuối cùng Lục Ngôn cũng bước chân tới mảnh đất này một lần nữa. Không biết có phải vì nguyên nhân bệnh ô nhiễm hay không mà thực vật ở đây phát triển mạnh và tươi tốt vượt mức bình thường. Có thể thấy từng đóa hoa lớn ngát hương ven đường. Người phụ trách tiếp đón của trung tâm phòng chống lần này là người Lục Ngôn quen biết - cán bộ nữ anh gặp khi hạ cánh khẩn cấp xuống thành phố P kia. Trông bà có vẻ tiều tụy hơn nhiều so với lần gặp trước, quầng thâm mắt đậm đến ghê người: "Chân thành cảm ơn bộ Hành Động Đặc Biệt đã chọn thành phố P làm chặng cuối khảo sát diễn tập. Hai vị Thiên Khải Giả cấp A của thành phố chúng tôi cũng đồng ý hỗ trợ giám thị. Nếu xảy ra tình huống bất thường sẽ tiến vào trường thi cứu người bất cứ lúc nào." "Thật không dám giấu giếm, gần đây thành phố P có quá nhiều biến động. Mặc dù toàn bộ khu vực vườn cây đã bị phong tỏa nhưng số lượng người nhiễu sóng trong thành phố vẫn vững bước tăng mạnh. Kể cả cùng với đó là số Thiên Khải Giả mới thức tỉnh tăng lên, song tóm lại người thường vẫn bị thương vong nặng nề." Nhân viên công tác tới phát tài liệu cho từng người. Trong khoảng thời gian trống ngắn ngủi khi phát tài liệu, người phụ trách ấy vậy mà lại dựa vào tường ngủ mất. "Xin lỗi, gần đây cường độ công việc lớn quá." Người phụ trách giải thích: "Khu vực vườn cây được chia thành bên ngoài và bên trong. Bên ngoài chủ yếu là bào tử virus khuếch tán. Bị bào tử cảm nhiễm có thể hình thành ký sinh. Loại ký sinh này không hiệu quả với Thiên Khải Giả có giá trị ngưỡng linh lực vượt qua 100." "Trong các sinh vật bị cảm nhiễm nhiễu sóng, ngoại trừ người nấm, người cây được đưa tới lúc trước thì chiếm phần đông thật ra vẫn là những loài chim nhỏ và côn trùng." Người phụ trách nghiêm túc nói: "Phạm vi cụm nấm khoảng 120 héc-ta. Tiếp tục đi sâu vào chính là khu ô nhiễm màu cam - Vườn Lạc Xuyên. Nhân viên công tác đã dùng bút đánh dấu màu cam khoanh vùng bên cạnh vườn." "Lạc Xuyên lần này phải làm ơn các vị rồi." Nói xong, người phụ trách cúi sâu đầu. Trên cổ áo bà còn gài một đóa hoa nhỏ màu trắng. Nghe nói cả cha, chồng và con gái của bà đều thức tỉnh thành Thiên Khải Giả, nhưng trong quá trình giải quyết bệnh ô nhiễm ở thành phố P, bọn họ đã lần lượt hy sinh. Mỗi học viên mặc một bộ quần áo phòng hộ chất liệu đặc biệt do trung tâm nghiên cứu ra, đeo trên lưng bình thuốc sâu nặng tới 20kg. Hình ảnh này dễ khiến người ta liên tưởng tới công nhân làm vườn. 60 học viên được chia thành 20 đội, về cơ bản mỗi đội sẽ có 2 Thiên Khải Giả hệ Chiến Đấu và 1 Thiên Khải Giả hệ khác. Đội của Lục Ngôn đều là những người đã quen lâu. Thiết Quyền và Trần An Chi là đồng đội của Lục Ngôn. Thiết Quyền tên Đoan Chính - một tay đấm ở chợ đen ngầm trước khi thức tỉnh. Trần An Chi mỉm cười nói: "Không ngờ lần này chúng ta lại thành đồng đội nha Lục Ngôn." Thiết Quyền tràn đầy hăng hái: "Khu vực phun thuốc trừ sâu tổng kết của tôi chắc chắn sẽ rộng hơn cậu cho mà xem!!" Lục Ngôn không muốn trò chuyện lắm. Thời tiết tháng sáu đã bắt đầu hơi nóng, kết hợp với bộ đồ phòng hộ cách ly ngột ngạt trên người, tạo cảm giác hệt như đang tắm sauna. Mặc dù các trợ giảng đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng đợt diễn tập cuối cùng này không so kết quả, nhưng để thúc đẩy sự tích cực của các học viên, bọn họ vẫn trang bị cho mỗi người một chiếc máy đo tích phân. Mỗi khi giết chết một vật ô nhiễm bất kỳ sẽ đạt được số tích phân tương ứng. Có lẽ vì sự hiện diện của Vườn Lạc Xuyên nên thực vật trong khu ô nhiễm này vô cùng tươi tốt, nhánh cây chui ra từ tòa nhà lớn bỏ hoang, từ đường cái đã nứt vỡ, từ ống dẫn nước ngầm,... sinh sôi phát triển vô hạn, rễ cành đan xen, rối ren khó gỡ. Tổ nhỏ của Lục Ngôn có lực chiến nhỉnh hơn, bởi vậy bọn họ được sắp xếp phun thuốc ở khu tương đối sâu bên trong, tới tận một rừng rậm. Tiểu đội 3 người của Lục Ngôn đáp xuống từ máy bay trực thăng, giẫm chân lên cụm nấm trên mặt đất. [ Hôm nay chúng ta tới vườn cây giám định vật ô nhiễm đứng đầu mạch lưới một chút. ] [ Thứ nấm trắng dưới chân cậu được gọi là Nấm Tán Trắng, mọc lên khắp nơi sau cơn mưa, giá trị ô nhiễm bằng 5. Trước khi ô nhiễm có thể ăn được, hiện tại chắc hẳn nó chính là phân thân của vật ô nhiễm nào đó. ] [ Dĩ nhiên, do có rất nhiều người giẫm tới giẫm lui trên người nó hàng ngày nên tạm thời nó sẽ không tỉnh lại. ] [ Nói thật này, tôi quan sát qua rồi. Nhiệt liệt đề cử cậu rời khỏi bộ Hành Động Đặc Biệt ngay và luôn, may ra còn kịp. ] "Vì sao?" [ Nơi này không chỉ có một thể tiến hóa hoàn mỹ thôi đâu. ] Hệ thống nói sơ qua: [ Hơn nữa tôi còn cảm nhận được một hơi thở rất đáng ghét. Nó đang bị nhốt ở đảo quốc kia, theo lý không thể ra được mới đúng. ] Lục Ngôn luôn am hiểu cách lần theo dấu vết. Anh nhớ tới tài liệu về ca bệnh ô nhiễm cấp S "Thần Quốc" từng đọc lúc mới gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt. Bình thường luôn có rất ít thông tin về vật ô nhiễm cấp S, nhưng phạm vi lan ra của "Thần Quốc" quá rộng, hơn nữa tại khắp nơi trên thế giới vẫn còn sót lại những người sống sót nên thông tin về nó thậm chí còn tỉ mỉ chi tiết hơn cả một số ca bệnh cấp A. Thần Quốc, sản vật của vật ô nhiễm cấp S - Thánh Thần. Bởi vì bệnh ô nhiễm bắt nguồn từ biển, thành ra ô nhiễm tại một phần nhỏ đảo quốc có vẻ nghiêm trọng vượt mức bình thường. Đối với người thường mà nói, đây không thể nghi ngờ chính là ác mộng. Dưới hoàn cảnh này, có một nhóm người đã từ bỏ thuyết vô thần, bắt đầu tôn sùng tín ngưỡng "Cực Lạc Giáo". Các giáo đồ tin rằng Thánh Thần là thần linh chưởng quản cực lạc và vĩnh sinh, toàn bộ thế giới chẳng qua chỉ là cảnh trong mơ của Thánh Thần. Người coi nó là tín ngưỡng ngày càng nhiều thì nó sẽ càng lớn mạnh. Thánh Thần không ngừng tiến hóa, từ một vật ô nhiễm cấp thấp ban đầu, tới khi đảo quốc đó xin sự giúp đỡ từ bên ngoài thì nó đã trở thành tín ngưỡng duy nhất của đảo nhỏ rồi. Vô số người chết trong giấc mơ, trở thành chất dinh dưỡng của Thánh Thần. Loại vật ô nhiễm này không chỉ giết người trong vô hình mà còn có thể nhập vào tín đồ bất cứ lúc nào. Không quan trọng tín đồ là Thiên Khải Giả hay người thường, chỉ cần thành công là có thể lập tức đạt được một phần lực lượng của chân thân Thánh Thần. Tới giờ vẫn chưa một ai thấy được chân thân Thánh Thần rốt cuộc là thứ gì. Có người nói nó nằm ở một vùng hỗn độn tại sâu thẳm cảnh trong mơ. Cuối cùng, các ban ngành liên quan chỉ đành từ bỏ đảo quốc kia. Đảo nhỏ triệu dân, chưa tới chục nghìn người sống sót thoát khỏi. ...... ...... Lục Ngôn cảm giác trên mặt ươn ướt. Anh sờ lên, lại sờ ra một tay dính máu. Thất khiếu chảy máu, mặc dù vết thương không nghiêm trọng lắm, song mùi máu tươi thoang thoảng vẫn khuếch tán trong vườn cây. Rất nhiều động thực vật ngủ say đều chậm rãi mở bừng mắt. Tiếng côn trùng vỗ cánh vang lên từ rừng sâu yên tĩnh. [ Aiz... Ai có thể nhìn trộm thần linh mà không phải trả giá đắt cơ chứ, tuyển thủ số 66 không thể, số 6 cũng thế. ] Tiếng hệ thống rõ là thẹn quá hóa giận: [ Đáng ghét chưa. Giá trị ngưỡng linh lực của cậu mà nhiều hơn bảy tám nghìn nữa thì tôi cũng không đến mức bị đồ chó này làm bị thương. ] Sự khác thường của anh khiến Trần An Chi chú ý. Trần An Chi đang phun thuốc sâu quay đầu lại, tỏ ra lo lắng: "Sao cậu lại chảy máu thế Lục Ngôn?" "Thiên phú Báo Động Trước." Lục Ngôn trầm giọng nói: "... Nói với tôi rằng sẽ gặp nguy hiểm." Thiết Quyền phun thuốc một lúc lâu mà chẳng thấy vật ô nhiễm nào, lập tức khinh thường nói: "Đừng giả thần giả quỷ. Ở đây thì có gì nguy hiểm chứ?" Lục Ngôn lười quan tâm, anh đã quen với giả thiết vừa ra khỏi cửa chắc chắn sẽ kích hoạt [ Buff khó khăn cấp độ địa ngục ] của mình rồi. Anh cảm thấy hẳn do việc trở thành em gái "May Mắn E" ở phó bản kia đã khiến cho chỉ số may mắn của anh hiện tại cũng thấp đến thảm hại. Anh bỏ dụng cụ phun thuốc trừ sâu trong tay xuống, giương cung lên. Đây không phải Kinh Mộng trị giá 30.000 điểm cống hiến kia, nhưng thuộc tính cao hơn vũ khí linh năng cấp D ở sân huấn luyện. Đây là vũ khí tổng bộ mượn cho Lục Ngôn, khi về phải trả. Một tia lửa bốc cháy trên mũi tên đuôi lông vũ, mũi tên chui sâu vào trong cây cối. Một con bọ ngựa lớn có nửa thân người bị trúng tên mất mạng, rơi xuống từ trên cây. Con bọ ngựa này gần như hòa làm một với khung cảnh xung quanh, lưỡi liềm bên cạnh đen kịt, cực kỳ sắc nhọn. Ngay lập tức số tích phân khen thưởng trên đồng hồ đo đạc của Lục Ngôn lập tức nhảy từ 0 lên 2. Đây là một vật ô nhiễm cấp E. Ánh mắt Lục Ngôn đã trở nên sắc lạnh: "Anh thật sự cho rằng chỉ phun thuốc thôi là có thể vượt qua diễn tập ư? Tiến hóa cũng tiến hóa luôn đầu óc anh thành một khối sắt vô dụng rồi sao?" Dường như Lục Ngôn chưa phát hiện ra mình đã rơi vào trạng thái khác thường do sử dụng thiên phú quá độ. Lục Ngôn buông cung, ngón tay run rẩy. Chu Khải Minh là mềm yếu. Đường Tầm An là bạo nộ. Lâm Tư Nam là tự trách quá đà. Hệ thống: [ Tôi kiến nghị ký chủ kiểm soát cảm xúc của chính mình. Tôi biết dưới tình huống đối mặt với sợ hãi, đau đớn và những cảm xúc tiêu cực khác, cậu luôn thích tìm 'Hắn', giống như đứa trẻ sau khi ngã nhìn về phía mẹ theo bản năng. Nhưng cậu đã không còn là cậu của năm đó nữa, không phải sao? ] Lục Ngôn hít sâu một hơi, hỏi hệ thống: "Từ lúc xuống máy bay tới giờ không thấy huấn luyện viên trưởng. Người đang ở đâu?" [ Bạo Quân sao... ] Hệ thống nói: [ Đang mài đao soàn soạt, chuẩn bị vào vườn giải quyết cây đa lớn kia rồi. ] * Đường Tầm An lẳng lặng chà lau Hoàng Trần. Khi hắn cúi đầu, vài sợi tóc mái rủ xuống, vì vẻ mặt đôi phần dịu êm nên trông trẻ ra rất nhiều. Các học viên đã tiến vào khu ô nhiễm. Giữa không trung, hàng trăm máy đo ô nhiễm đang hoạt động và ghi hình. Các máy đo này đều được quét một lớp sơn đặc biệt trên bề mặt, tác dụng khiến vật ô nhiễm nhận thành người một nhà. Đường Tầm An đang chờ đồng đội do tổng bộ sắp xếp. Từ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn 13 năm trước kia, Đường Tầm An đã quen một mình nhận nhiệm vụ. Nhưng tổng bộ nói thể tích của vật ô nhiễm lần này quá lớn, vậy nên đã điều thể thực nghiệm 07 từ viện nghiên cứu số 1 ra. 07, giá trị ngưỡng linh lực: 7900. Thiên phú 42 - Nghiệp Hỏa. Độ bệnh biến: 73. Loại thiên phú hệ lửa này luôn rất hữu ích khi đối phó với vật ô nhiễm mang hình thái thực vật. Đúng 12 giờ trưa, một chiếc xe quân sự chạy tới. Nó cực kỳ giống một chiếc xe tù. Vài nhân viên công tác dẫn theo một thiếu niên nhợt nhạt lạ thường xuống xe. Y mặc áo tù trắng tuyết, nửa bên mặt như bị thiêu rụi, khủng bố dữ tợn, bên cạnh vết thương vậy mà lại là một lớp dung nham màu đỏ. Thiếu niên đeo còng tay làm từ chất liệu đặc biệt trên cổ tay, dây xích nối liền hai chiếc còng rất dài, song không ảnh hưởng tới hành động. Ngoài ra trên cánh tay y còn có một hình xăm, đánh số 07 rất rõ ràng. "Chào đội trưởng Đường, tôi là Nhậm Hiên - nhà nghiên cứu đến từ viện nghiên cứu số 1. Chức danh nghề nghiệp Kỹ sư cao cấp." Một người đàn ông trung niên dẫn theo 07 đi tới: "07 là thể thực nghiệm vô cùng quý giá của viện nghiên cứu chúng tôi, tôi là người phụ trách của y. Còn mong ngài đưa y nguyên vẹn trở về." Khi ông ta nói chuyện, khuôn mặt 07 vẫn vô hồn, ánh mắt trống rỗng. Như một món hàng bán buôn. Đường Tầm An nhíu mày, không thoải mái lắm. Hắn nghĩ mình biết cảm giác không thoải mái này xuất phát từ đâu. Ánh mắt nhà nghiên cứu đối diện nhìn hắn hệt như ánh mắt nhìn 07. Không giống như đang nhìn đồng loại, mà là quan sát công cụ hoàn mỹ do mình chế tạo ra. "Không mở còng tay cho anh ta sao?" Đường Tầm An hỏi. Nhà nghiên cứu trả lời nghiêm chỉnh: "Giống như ngài trước giờ chưa từng tháo rọ mõm trên mặt ra, còng tay của 07 cũng có tác dụng tương tự. Độ bệnh biến của y đã rất cao, cởi ra có thể gây nguy hiểm bất cứ lúc nào." "Đúng rồi, sở trưởng nói rằng nếu giải quyết được cây đa kia thì mong ngài tách vật phẩm đặc biệt khỏi người nó mang về. Đây là vật liệu hết sức quan trọng cho bước thực nghiệm tiếp theo của chúng ta." Đường Tầm An nghe được nửa, "Ừ" một tiếng, nghe tai nọ ra tai kia, không để trong lòng. Nếu nói giải quyết vật ô nhiễm khó 9 thì tách vật phẩm đặc biệt từ trên người vật ô nhiễm khó 10. Bắt buộc phải tách khi vật ô nhiễm còn sống, khó khăn hơn trực tiếp làm thịt nhiều. Không phải lần nào cũng may mắn gặp được thể tiến hóa hoàn mỹ như Long Nữ. Nhà nghiên cứu lải nhải một đống lời, cuối cùng lưu luyến không rời đi khỏi. Ông ta sẽ tới trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm ở thành phố P chờ. Ánh mắt Đường Tầm An dừng trên mặt 07: "Anh tên gì?" "07." "Tôi không hỏi anh đánh số bao nhiêu." 07 nghiêng đầu tự hỏi một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Thật xin lỗi, tôi quên rồi." Y chỉ chỉ đầu mình: "Các cha ơi, cắt chút đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]