Chương trước
Chương sau
“Chính Nam, cậu có thích món quà này không? Thật ra mình thích cậu lâu rồi, vẫn luôn muốn bày tỏ với cậu, nhưng không biết làm sao mới gây ấn tượng. Vì vậy khi nghe cậu nói ghét Bạch Thanh An, mình đã giết cô ta làm quà tặng cậu đó!”

Lăng Thiên Thiên vừa nói, vừa e thẹn nhìn Bạch Chính Nam.

Rừng hoang vắng, tiếng sói tru vang lên không dứt, những gì cô ta thổ lộ nếu không có về sau sẽ rất bình thường, tuy nhiên, với thần kinh điên loạn, Bạch Chính Nam cảm thấy buồn nôn, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Tuy rằng hắn không ưa Bạch Thanh An, nhưng mà hành động của Lăng Thiên Thiên tàn nhẫn quá.

“Chính Nam, cậu không thích sao?”

Lăng Thiên Thiên buồn bã hỏi.

“Cậu… cảm thấy tôi sẽ thích khung cảnh kinh dị này à? Lăng Thiên Thiên, cậu đang nghĩ tôi là tên biến thái, cuồng sát hả?”

Bạch Chính Nam cố gắng bình tĩnh, tỏ ra tức giận chất vấn.

“Không có, không có. Mình không có nghĩ như vậy, trong mắt mình, cậu vẫn luôn là người tốt mà. Mặc dù mọi người hay gán ghép mình với Hạ Triết, nhưng thực ra người mình thích là cậu cơ. Cậu rực rỡ, ấm áp như ánh mặt trời vậy đó.”

Lăng Thiên Thiên cực lực phủ nhận, nhận định người xấu của Bạch Chính Nam.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô ta đã thích hắn rồi, nhưng cũng như bao cô gái khác, Lăng Thiên Thiên không dám tỏ tình, chỉ có thể ôm tâm tư giấu vào lòng, không thổ lộ với ai.

Mãi cho đến khi có sự hiện diện của Bạch Ngưng Yên, sau vụ tỏ tình thất bại với Hạ Triết, cô ta mới lên kế hoạch loại bỏ kẻ thù, và tìm cơ hội bày tỏ nỗi lòng với Bạch Chính Nam.

“Cậu luôn thích tôi à? Vậy sao lại có tin đồn với Triết?”

Bạch Chính Nam cố gắng chuyển chủ đề, và kéo dài thời gian chờ mọi người đến. Lăng Thiên Thiên che giấu rất khéo, không một ai tin rằng người như cô ta lại có những suy nghĩ biến thái.

“Mình cũng không biết nữa, lần nào mọi người đồn đoán mình cũng phủ nhận hết, vậy mà tin đồn cứ không tan. Chính Nam tin mình đi, người mình thích là cậu đó. Bằng không mình cũng không tốn nhiều thời gian làm nhiều chuyện.”

Lăng Thiên Thiên nghẹn giọng.

“Ý cậu là sao? Mình chưa hiểu lắm?”

Bạch Chính Nam giả vờ khó hiểu.

“Cậu có biết mấy chuyện gần đây xảy ra với Bạch Ngưng Yên không? Con nhỏ trà xanh đó đeo bám Hạ Triết không thành, liền quay qua dây dưa với cậu, khiến cậu bị mọi người bàn tán. Mình nghe mà tức lắm nên mới ra tay hù dọa cô ta.”

Lăng Thiên Thiên gấp gáp nói.

“Hù dọa em ấy? Cậu muốn nói đến vụ búp bê nhảy lầu, xác con mèo, rồi con gà có dòi bọ đúng không?”

Bạch Chính Nam hỏi lại.

“Đúng vậy, là mình làm đó, mình muốn con nhỏ đó phải tránh xa cậu cơ. Hôm nay mình cũng định tiếp đãi con nhỏ đó một màn hấp dẫn, nhưng Bạch Thanh An lại ngu ngơ thế mạng, cũng may là cậu ghét cô ta, cho nên xem như bù qua xớt lại.”

Lăng Thiên Thiên hào hứng đáp.

Sắc mặt của Bạch Chính Nam hơi thay đổi, hắn giấu ánh mắt phức tạp bằng việc nhìn sang chỗ khác, Bạch Ngưng Yên và Bạch Thanh An đều là em gái của hắn, dù hắn chưa từng công nhận điều đó với Bạch Thanh An, nhưng xét cho cùng khi nghe có người muốn giết cô ấy, trong lòng Bạch chính Nam vẫn không dễ chịu chút nào.

Tuy nhiên, nếu đổi lại người nằm đây là Bạch Ngưng Yên, chắc hắn sẽ phát điên tính sổ với Lăng Thiên Thiên ngay lặp tức.

“Cậu đúng là có lòng với tôi ghê.” Bạch Chính Nam mỉm cười: “Nhưng một mình cậu thì làm sao thực hiện mấy chuyện này được? Có người giúp cậu phải không?”

“Đúng vậy, cậu thông minh thật đó. Đúng là người mà mình thích.” Lăng Thiên Thiên phấn khích: “Ngoài mình ra còn có đàn em khóa dưới, cậu ta tên Dương Mạc và cái cô bạn cùng lớp của Bạch Ngưng Yên, tên Hà Phương Hoa, ba người bọn mình họp sức lại với nhau cùng loại bỏ kẻ thù chung đó. Dương Mạc là em họ của em trai Hạ Triết, chắc cậu cũng biết nhà của Hạ Triết phức tạp, cậu ta thấy Hạ Triết cứ chèn ép em trai nên ngứa mắt, vừa đúng lúc gần đây Hạ Triết quan tâm đến Bạch Ngưng Yên, nên mới muốn dạy dỗ Hạ Triết một chút. Còn về Hà Phương Hoa, chắc không cần mình nói, cậu cũng biết lý di là gì mà nhỉ? Cái cô Bạch Ngưng Yên đó đúng là khiến ai cũng ghét.”

Lăng Thiên Thiên thao thao bất tuyệt. Bạch Chính Nam nắm tay lại thành nắm đấm, hắn phải công nhận rằng não yêu đương của cô ta không chỉ làm cô ta độc ác, cũng khiến cô ta trở nên ngu ngơ, ngờ nghệch. Chuyện gì cũng có thể nói hết.

Có phải Lăng Thiên Thiên nghĩ rằng ở đây rừng hoang núi vắng, không có camera, cũng không có ai qua lại nên muốn nói gì thì nói không?

Đáng tiếc, cô ta không biết là giáo viên đang ở gần đây, những gì cô ta nói đều được ghi âm lại.

“Cậu có biết tôi và Bạch Ngưng Yên, cùng Bạch Thanh An có quan hệ gì không?”

Bạch Chính Nam đột ngột hỏi khiến Lăng Thiên Thiên ngừng cười, khó hiểu nhìn hắn.

Không đợi cô ta mở miệng, Bạch Chính Nam lạnh giọng nói tiếp: “Bạch Ngưng Yên là em gái ruột cùng cha cùng mẹ với tôi, còn Bạch Thanh An là em gái khác mẹ. Cậu nói xem, cậu nhắm vào em gái tôi, hù dọa em gái tôi nhiều lần như vậy, tôi nên xử lý cậu thế nào đây? Hoa khôi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.