Lâm Nhĩ Gia gật đầu, có chút ngượng ngùng.
Thiệu Giang Tự bưng một dĩa trái cây vừa mới rửa xong đến, hắn xoa đầu Lâm Nhĩ Gia, đặt dĩa trái cây trước mặt y, thuận tiện đập lên tay Thiệu Giang Khâu đang lén lút trộm dâu tây trên bàn.
"Muốn ăn thì tự đi rửa đi. " Anh họ tàn nhẫn nói.
"... Anh! Không chơi với anh nữa!"
Thiệu Giang Khâu sau khi tốt nghiệp đã trở về nước làm giám đốc kinh doanh của tập đoàn Thiệu thị, nhã nhặn chỉnh tề là thế, nhưng vẫn không thể nào che dấu được tâm hồn con nít bên trong của cậu.
Đồng chí Lâm Nhĩ Gia quyết đoán, cầm trái dâu tây lớn nhất đưa tới, "Đừng nghe anh ấy, mau ăn đi."
"He he, chị dâu là tốt nhất. " Thiệu Giang Khâu đắc ý nhận dâu tây, cười rộ như đóa hoa nở.
Thiệu Giang Tự kê gối nhỏ sau lưng Lâm Nhĩ Gia, ôm y vào lòng, quay đầu hỏi Thiệu Giang Khâu: "Lão Đoàn kia sao không đến đây cùng cậu?"
"Ảnh hả. " vừa nhắc tới Đoàn Lương Tài, Thiệu Giang Khâu cười ngọt ngào, "Sáng nay em muốn ăn sushi bán ngay trường cấp 3, anh ấy đi mua cho em rồi, lát nữa mới đến đón em."
Thiệu Giang Tự gật đầu, dùng nĩa xiên một miếng táo đút Lâm Nhĩ Gia, "Kêu anh ta đến đây đón cậu liền đi, lát nữa Gia Gia phải ngủ trưa, tôi còn ru em ấy ngủ nữa."
"... " Thiệu Giang Khâu rướn người bốc một miếng táo nhét vào miệng, bất mãn nói, "Anh, chi bằng anh mở cửa đạp em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-ruou-cung-chu-no-ket-hon/3488695/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.