Xa nhau một tuần thật sự rất lâu, đối với một đôi Alpha và Omega mới cưới mà nói, bất luận về mặt sinh lý hay tâm lý, kỳ thực đều là rất dằn vặt. Mặc dù hai người bọn họ ngoài miệng im lặng không nói, nhưng trong lại không thể chế ngự khát vọng tha thiết lẫn nhau, khát vọng chỉ có thể đủ khi phải thân mật một phen trước khi chia xa, loại này khát vọng thậm chí không cần suy nghĩ đến, tất cả chính là bản năng.
Nhưng tình trạng khỏe mạnh gần đây của Lâm Nhĩ Gia vẫn hết sức ổn định, rõ ràng cũng không cần Thiệu Giang Tự đến trấn an, mà cả hai trong lúc đó trước mắt trừ bỏ lý do sức khỏe không ổn ra vẫn không tìm được lý do khác để có thể "vượt ranh giới". Cả hai trước giờ chưa từng bày tỏ nói trắng ra với đối phương là muốn làm chuyện đó, lần này cũng giống nhau không nói một lời.
Nhưng lại thật sự khó có thể kiềm chế. Cho nên liều chết thăm dò thử một phen, *thiên lôi câu động địa hỏa, bọn họ nói cái gì cũng không biết xấu hổ, trực tiếp xông lên hành động.
(天雷勾地火:thường được dùng chung để chỉ ham muốn bản năng nguyên thủy không thể cưỡng lại được mà tạo hóa ban tặng cho con người.)
Lâm Nhĩ Gia bị Thiệu Giang Tự đè nặng hôn đến không thở nổi, hắn giữ lấy cái cổ mềm mềm của y hôn xuông, sau đó môi lưỡi triền miên dây dưa phát ra thanh âm kiềm nén lại xấu hổ.
Sau lại bị tóm lấy thắt lưng làm chuyện thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-ruou-cung-chu-no-ket-hon/2605873/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.