"Gia Gia, em còn nghe không?" Thiệu Giang Tự luôn lo lắng Lâm Nhĩ Gia mất đi lý trí mở cửa, hắn biết hiện tại đang có một đám Alpha giống như thợ săn đang thèm thuồng Omega của hắn.
Đầu dây bên kia im lặng, sau đó truyền đến tiếng trả lời nho nhỏ yếu ớt của Lâm Nhĩ Gia, nghe có vẻ rất đấu tranh, "Đang nghe."
"Em còn biết anh là aikhông?"
"Biết." Lâm Nhĩ Gia cắn cánh tay, thanh âm mơ hồ không rõ, "Thiệu Giang Tự."
"Đúng, là anh, chờ anh."
Lâm Nhĩ Gia lờ đờ ừ một tiếng, thanh âm mơ hồ, "Nhớ anh."
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, càng ngày càng chói tai, thậm chí có người hung hăng đạp vào cửa hai phát, nhưng không thể thành công đá văng. Tiếng nói dẫn dắt dụ dỗ của vô số Alpha xa lạ, tin tức tố của một số Alpha mãnh liệt phóng thích, Lâm Nhĩ Gia ý thức càng ngày càng rời rạc.
Y cắn chính mình, khắc chế bản năng, đến khi trong tiếng ồn ào y nghe được âm thanh——"Gia Gia, mở cửa, là anh."
Thế giới phút chốc im lặng.
Tin tức tố của các Alpha khác toàn bộ bị người này làm cho khiếp sợ thu liễm lại, lần lượt tháo chạy. Rất nhanh, mùi hương gỗ nhai bách dần dần bao trùm hết thảy mùi hương xa lạ, ôn nhu vây lấy y.
Lâm Nhĩ Gia đưa tay vịn lên tường gian nan đứng lên, chân không còn sức lực, thất tha thất thiểu đi đến cạnh cửa, cạch, mở khóa.
Giây tiếp theo, anh hùng cái thế duy nhất thuộc về y, mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-ruou-cung-chu-no-ket-hon/2605858/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.