"A? A? A!" Thiệu Giang Khâu *ủ rũ, hệt như trái cà tím héo, ủy khuất ngồi phịch trên sô pha, "Ông trời ơi, số phận trêu người, con vẫn còn muốn thừa dịp nghỉ đông này tận lực theo đuổi chị ấy mà!"
(蔫巴:bính âm là niān bā: là khô héo và mất độ ẩm; thiếu năng lượng.)
"Hay là...... Em thử theo đuổi anh trai cô ấy đi?" Lâm Nhĩ Gia bắt đầu chào hàng ông chủ Đoàn Lương Tài nhà mình, "Là sếp của anh, tuổi tác hơi lớn, ba mươi hai tuổi, nhưng mà tướng mạo xuất chúng, sự nghiệp thành công, tao nhã lịch sự, tin tức tố là vị trái bắp luộc."
Thiệu Giang Tự nhéo nhéo thắt lưng y, "Khen nhiều quá rồi đó."
Lâm Nhĩ Gia hắc hắc một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu, "Biết mà, em im miệng đây."
Thiệu Giang Khâu như cũ, uể oải cực độ, từ trong cảm xúc âu sầu vì thất tình chậm chạp cả buổi trời, mới hấp hối giãy dụa hỏi một câu: "Có ảnh chụp không."
Lâm Nhĩ Gia lục lọi hồi lâu, cuối cùng đã tìm thấy tấm hình chụp làm việc Đoàn Lương Tài trên tài khoản chính thức của tòa soạn báo, phóng to đưa cho Thiệu Giang Khâu xem, anh bạn nhỏ này kết quả vừa thấy ảnh chụp một giây trước vẫn trong trạng thái không màn sự đời bỗng chốc đôi mắt liền sáng lên, "Ồ, anh Lương Tài này còn đẹp hơn đàn chị xinh đẹp khóa trên nữa! Bọn họ trông giống nhau quá...... Chị dâu, mau giúp em hỏi một chút, mau giúp em hỏi một chút đi, hỏi sếp của anh suy nghĩ thế nào về anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-ruou-cung-chu-no-ket-hon/2605852/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.