Một khắc đó, Kim Thần Dương rốt cục ý thức được, Lâm Nhĩ Gia không phải không biết tình yêu là gì, mà là tình yêu của y đã khắc sâu vào nơi khác. 
Mặc dù anh sau này cứ nói bóng nói gió đã theo đuổi y ba năm, khi tốt nghiệp cuối cùng cũng không thành công có được trái tim người đẹp. 
Anh ở trên lễ tốt nghiệp tặng cho Lâm Nhĩ Gia một bó hoa hồng xanh, Lâm Nhĩ Gia trước đây từng vô số lần cự tuyệt thiện chí của anh, nhưng nghĩ tới sau này có lẽ hoàn toàn triệt để đường anh anh đi đường tôi tôi đi, lần này không cự tuyệt anh nữa. 
"Kim Tử, quen biết cậu tôi vui lắm, cậu xứng đáng có những điều tốt hơn." Lâm Nhĩ Gia cười vẫn là xinh đẹp như thế, "Cảm ơn vì bó hoa, nhưng tôi thích hoa hồng sâm panh hơn. Tốt nghiệp vui vẻ, tạm biệt nhé!" 
(Spam lại cái hình hoa hường sâm panh) 
Khi Thiệu Giang Tự lưng dài vai rộng khí khái bức người ôm một bó hồng sâm panh tiến vào phòng riêng bên trong nhà hàng, Kim Thần Dương nhìn chằm chằm Alpha chất lượng cao hoàn toàn đánh bại anh một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra toàn bộ. Dường như điểm không cam lòng sót lại trong lòng, rốt cục cũng tan thành mây khói. 
Anh đứng dậy cùng Thiệu Giang Tự bắt tay, "Thiệu tiên sinh, tôi từng gặp anh." 
Thiệu Giang Tự nhìn anh, "Tôi cũng từng gặp anh, Kim tiên sinh." 
Nghĩ tới năm đó, lúc Thiệu Giang Tự đường xa bôn ba lặn lội đến Bắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-ruou-cung-chu-no-ket-hon/2605836/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.