Y nhớ bức tường dãy lầu dạy học năm đó đã được sơn mới, bây giờ có chút cũ kỹ rồi, hóa ra thoáng chốc đã trôi qua nhiều năm như vậy.
Lâm Nhĩ Gia khịt khịt mũi, bất giác có muôn vàn suy nghĩ.
"Lâm Nhĩ Gia —— "
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng loa khuếch đại ầm ĩ, kèm theo là tiếng gọi của Thiệu Giang Tự, giống như cục đá được ném xuống nước, trong nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh lúc xế chiều.
Lâm Nhĩ Gia chợt xoay người, tiếp tục di chuyện tầm mắt, y nhìn thấy Thiệu Giang Tự đang đứng trên đài phun nước, giơ loa, mặt nở nụ cười.
Giống như chính mình năm mười bảy tuổi không sợ trời đất, trộm mất loa, đứng ở vị trí tương tự, căng giọng tỏ tình.
Thiệu Giang Tự nhìn y, vỗ vỗ cái loa, tiếp tục gằn từng chữ mà hô:
"Anh thích em —— "
"Chúng ta bên nhau nhé!"
Khí chất không hợp cầm loa, phá hỏng hình tượng, đẹp trai lại ngớ ngẩn. Lâm Nhĩ Gia nghĩ, chính mình năm đó thoạt nhìn buồn cười đến vậy à.
Y rất muốn nắm lấy cơ hội ra sức chê cười Thiệu Giang Tự một phen, nhưng trong lòng đã mềm nhũn, căn bản cười không nổi, thậm chí y đứng nguyên tại chỗ, không nói lời nào.
Thời gian thật giống như một trục số, vào giờ khắc này đột nhiên chồng chất lên nhau. Thiệu Giang Tự trong lòng y, Thiệu Giang Tự mà y yêu thương bao nhiêu năm qua, vượt qua khoảng trống và khe hở của thời gian, đang lớn tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-ruou-cung-chu-no-ket-hon/2605818/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.