Chương trước
Chương sau
"Có tốt như bạn gái không?"
_________________
Lâm Cưu đến chỗ mà Lệ Bách Viễn nói, nhìn thấy một chiếc xe đậu ở giao lộ, có một thanh niên ăn mặc chỉnh tề ở ngoài xe đi tới đi lui.
Cậu đến gần, trợ lý Lưu nhìn thấy cậu, khẽ nhếch miệng, không xác định hỏi: "Là Tiểu Lâm tiên sinh?"
Lâm Cưu mặt không hề cảm xúc gật đầu: "Gọi tôi là Lâm Cưu được rồi, đưa tôi văn kiện, tôi lấy đi chuyển giao cho Lệ Bách Viễn."
Nhìn qua Lâm Cưu không có ý xấu, trợ lý Lưu vẫn lưu tâm nhiều, sợ người ta lừa gạt, gọi điện thoại cho Lệ Bách Viễn xác nhận một lần, sau đó đem cặp văn kiện đưa cho cậu, trịnh trọng nói: "Lệ tiên sinh liền trông cậy vào cậu."
Lâm Cưu: "..."
Lệ Bách Viễn và người bên cạnh anh thoạt nhìn không ai bình thường.
Cậu tiếp nhận cặp văn kiện quay người trở về ngõ hẻm, vừa vặn liền chạm mặt Tam bá bá từ bên ngoài trở về.
Người ở Tịch Dương Giác đều gọi ông là Tam bá, cũng chính là người lúc trước thu xếp giới thiệu cô nương cho Lâm Cưu quen biết.
Tam bá nhìn thấy Lâm Cưu, nhiệt tình hét lên, Lâm Cưu rất nhanh nhìn thấy đi bên cạnh ông là một cô gái trẻ tuổi, khí chất nhã nhặn, thân hình cao gầy, hướng Lâm Cưu gật đầu lên tiếng chào hỏi.
Lâm Cưu mới biết cô gái trước mắt chính là Tam bá thu xếp cho cậu Tần Như Duyệt.
Tam bá kéo Lâm Cưu, chặn ở giao lộ giới thiệu cho hai người làm quen. Trên tay cậu còn có văn kiện cần đưa, trông phút chốc cũng không thể giải thích rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý với Tam bá trước tiên đi giao hàng cho khách hàng, giao xong lại đây cùng Tần Như Duyệt đi ăn một chút gì.
Lâm Cưu vội vàng chạy về, Lệ Bách Viễn còn chưa kịp bắt chuyện với cậu, chỉ thấy Lâm Cưu để lại cho anh một cái gáy, vội vội vàng vàng đi mất.
Áo khoác rộng lớn mặc lên thân hình cao gầy, đi khiến nó phồng lên.
Lệ Bách Viễn chú ý tới Lâm Cưu so với trước đây thực sự gầy đi rất nhiều, cả người gầy như cây trúc. Anh theo bản năng cùng đi ra vài bước, trong sân có công nhân làm việc ở đây, đi mấy bước, nhớ tới mọi người ở Tịch Dương Giác đều rất quen thuộc, liền đưa cho một lão ca điếu thuốc, làm như không có chuyện gì hỏi: "Tiểu Lâm làm gì mà vội vội vàng vàng thế?"
Lão ca nhận lấy điếu thuốc, đem cuống thuốc lá kẹp ở sau tai, không cảm thấy kinh ngạc nói: "Hình như đi hẹn hò rồi."
Lệ Bách Viễn chỉ vào lỗ tai mình, lão ca hiển nhiên rất có kinh nghiệm: "Trong nhóm không phải có thảo luận sao, Tam bá giới thiệu cho cậu ấy một cô gái, mới tốt nghiệp đại học không lâu, trẻ tuổi nhã nhặn, cô nương nói muốn tìm nam nhân thật thà, không cần giàu cùng trình độ học vấn cao, chủ yếu coi trọng nhân phẩm cùng nhân duyên."
Lão ca than thở: "Tiểu Lâm mấy năm qua thật không dễ dàng, thật vất vả chịu đựng đến bây giờ, cần cù lại thật thà, mấu chốt là bề ngoài cùng nhân phẩm đều rất tốt, Tam bá hợp lại liền muốn giới thiệu cho cậu, có được hay không còn phải xem song phương có nguyện ý hay không."
"Kết thân."
Lệ Bách Viễn thấp giọng lập lại hai chữ này, sau không nói lời nào đi vào trong nhà, nghe trong sân mấy người công nhân trò chuyện bát quái ở Tịch Dương Giác.
Anh mở ra điện thoại di động, nhấn vào nhóm Wechat, quả nhiên nhìn thấy Tam bá ở trong nhóm nói chuyện này.
Có người hỏi cậu có đi xem mắt chưa, Tam bá không trả lời.
Tại một cửa hàng đồ uống số 12 đường Hoàng Ký phố Tịch Dương, một đôi nam nữ ngồi đối mặt nhau.
"Trước mắt tôi không có ý định tìm đối tượng, hơn nữa... Khả năng cũng không thích con gái." Lâm Cưu nói xong, nhìn Tần Như Duyệt chờ phản ứng của nàng.
Tần Như Duyệt không nhúc nhích, nửa phút sau cười khúc khích: "Thì ra anh thật sự rất thành thật."
Nàng đánh giá Lâm Cưu, khuôn mặt thật sự rất đẹp, sạch sẽ thanh tú, chủ yếu là chiều cao, vóc dáng nàng một mét bảy, không muốn tìm nam có vóc dáng tương đối thấp.
Đáng tiếc là Lâm Cưu cong.
Nàng làm bộ trêu chọc: "Tôi trước đây ở trên mạng xem tin tức, có một số gay không muốn công khai xu hướng tình dục, còn có do áp lực mà lừa hôn."
Lâm Cưu yên lặng chớp mắt: "Cặn bã loại nào cũng có."
Tần Như Duyệt mỉm cười: "Một chút nữa tôi sẽ nói với Tam bá, anh hôm nay không nói thẳng điều này với họ, chừa thể diện lại cho chúng ta."
Lâm Cưu uống cạn ly trà sữa vị truyền thống, năm tệ một ly, không thể lãng phí.
Tần Như Duyệt nhìn cậu: "Tôi nghe nói anh hiện tại quay video, để kiếm tiền sao?"
Lâm Cưu dời ly trà sữa, ống hút giấy, cắn trong miệng cậu đều là vị giấy, quái quái.
"Mới vừa vào giai đoạn khởi đầu, sau này có lưu lượng và nhiệt độ lớn hơn, tiền cũng sẽ kiếm được nhiều hơn so với hiện tại."
Tần Như Duyệt nói: "Tôi có ý làm ở phương tiện truyền thông, cũng là mảng này, tôi học nông nghiệp, lúc trước có thực tập ở nông trường, không nghĩ muốn xuống ruộng nữa, thế nhưng những thứ khác cũng không biết làm, muốn tìm hiểu một chút về nghề này kiếm tiền, muốn làm việc tại nhà."
Lâm Cưu lấy điện thoại di động ra, tìm ra vài trang chủ UP khá lớn đưa cho Tần Như Duyệt xem: "Cô có thể xem mấy cái video UP này, bọn họ làm ở mảng này rất tốt, người xem cũng không thiếu."
Tần Như Duyệt gật gật đầu, chú ý Lâm Cưu nói UP, lại hỏi: " ID của anh tên gì? Tôi theo dõi anh."
Lâm Cưu nói tên ID của mình, tài khoản làm video sáng tạo đã hơn hai tháng, hiện tại có 14000 người theo dõi, phần lớn đều là bắt nguồn từ giá trị khuôn mặt sau đó trung thành với giá trị khuôn mặt...
Lâm Cưu cũng tại chậm rãi học tập cải tiến phong cách làm video, tự học trên internet cắt nối biên tập hậu kỳ, video hoàn thành coi như có tiến bộ.
Cậu thấy Tần Như Duyệt thoạt nhìn xác thực không có nhiều hơn phần tâm tư nào, lòng liền thả lỏng, cho nàng không ít kiến nghị ở phương diện này.
Lúc Lệ Bách Viễn đi tới cửa hàng đồ uống số 12 đường Hoàng Ký, không chớp mắt nhìn chằm chằm trước mắt đôi nam nữ mà nghĩ ngợi.
Tần Như Duyệt ánh mắt sáng ngời, oa thanh: "Anh trai kia đẹp trai quá!"
Lâm Cưu quay đầu, đối diện cùng Lệ Bách Viễn mặt không thay đổi, cậu dời ánh mắt.
Tần Như Duyệt nói: "Lúc nào mà Tịch Dương Giác có thêm một soái ca như vậy?"
Lâm Cưu nói: "Không biết."
Lệ Bách Viễn đi vào cửa hàng đồ uống của đường Hoàng Ký: "Cho một ly... Cà phê đen."
Cả người ông chủ đều nghe vui vẻ: "Cao phú soái, của hàng chúng tôi không có bán cà phê " ông chủ đem menu trà sữa đưa cho Lệ Bách Viễn, "Nếu không cậu xem chút làm một cốc trà sữa?"
Lệ Bách Viễn khẽ cau mày.
Anh đi tới thuần túy là nhìn thấy Lâm Cưu và đối tượng dựa vào gần nhau như vậy, thoạt nhìn trò chuyện vui vẻ, đầu óc nóng lên không kịp suy nghĩ liền tiến tới, cuối cùng miễn cưỡng gọi một ly nước chanh, đi qua chỗ ngồi, an vị tại chỗ bàn trống đối diện Lâm Cưu.
Lệ Bách Viễn mấy năm nay ăn đồ ăn nước ngoài, thể trạng đã sớm so với thời niên thiếu suy giảm không ít, vai rộng, eo hẹp, chân dài, không gian bàn vuông nhỏ đối với cặp chân dài kia không có chỗ để.
Tần Như Duyệt quay đầu lại lặng lẽ liếc một cái, cắn ống hút nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi.
Lệ Bách Viễn cao lãnh trầm mặc gật đầu, ánh mắt lại là nhìn về phía Lâm Cưu.
Tần Như Duyệt quay lại: "Anh, đối tượng của anh à?" Nàng làm sao có loại cảm thấy bị người theo dõi?
Lâm Cưu phủ nhận tại chỗ: "Không thể nào, tôi không quen anh ta."
Ông chủ nói chuyện phiếm: "Tiểu Lâm cậu và cao phú soái kia có quen à?"
Cậu cao giọng: "Không quen biết."
"Há " ông chủ nhìn Lệ Bách Viễn nói, "Tôi tưởng là cao phú soái kia đến tìm Tiểu Lâm đấy."
Tần Như Duyệt tiếp tục trêu chọc(1): "Vì sao không phải tới tìm tôi?"
Gốc là 吐槽 nó là một thuật ngữ mạng: có nghĩa đại loại như dùng để hỏi những câu chế giễu hay trêu ghẹo người khác.
Ông chủ nở một nụ cười đen tối, không lên tiếng.
Lâm Cưu thấy Tần Như Duyệt đã uống hết trà sữa, liền nói: "Đi thôi, có chuyện gì cô có thể nhắn tin hỏi tôi."
Hai người một trước một sau đi ra cửa hàng đồ uống đường Hoàng Ký, Lệ Bách Viễn kiên trì nhanh chóng uống hết cốc chanh.
Chua.
Sao anh có thể gọi cái thứ này?
Ông chủ thấy Lâm Cưu đi xa, mới nói: "Cao phú soái, cậu biết Tiểu Lâm nhà chúng tôi đúng không? Tiểu Lâm đứa nhỏ này thành thật, vừa nãy nhìn là biết nó mở mắt nói mò, chúng tôi đều nhìn nó lớn lên, " ông chủ chỉ chỉ đôi mắt, "Có thể nói, cậu cùng nó có quan hệ gì không?"
Lệ Bách Viễn hai từ không quen đã trượt tới bên mép lại nuốt trở về: "Người quen cũ."
"Cái gì người quen cũ?"
"Quan hệ tốt."
"Tốt bao nhiêu?"
Lệ Bách Viễn mí mắt run lên, ông chủ bỏ thêm một câu: "Có tốt như bạn gái không?"
"..." Thật là có, em ấy là bạn trai cũ của tôi.
Ông chủ thở dài: "Tiểu Lâm đứa nhỏ này không dễ dàng, sau này trong nhà có chuyện, người khác đều tránh nhà nó như tránh ôn dịch, tôi nghe nói lúc nhà nó có tiền, vốn là có đối tượng, kết quả nghe nói đối tượng làm sao xuất ngoại, mà yêu xa vốn rất khó khăn, nhà nó lại như vậy, liền chia tay!"
Lệ Bách Viễn: "... Lâm gia đã xảy ra chuyện gì?"
Ông chủ tiếp tục thở dài: "Cậu tự mình hỏi nó đi, chúng tôi cũng không tiện nói chuyện riêng Tiểu Lâm, hiện tại nó chậm rãi cố gắng vượt qua, con gái có hảo cảm với nó không ít, trước đây người ta vứt bỏ nó, mù mắt mà."
Lệ Bách Viễn mù mắt còn bị người ta đá: "..."
Anh thanh toán ly nước chanh đi ra khỏi cửa hàng đồ uống đường Hoàng Ký, sắc trời mờ mịt, dần dần mưa nhỏ lất phất.
Lâm Cưu đưa Tần Như Duyệt về đến nhà, trên đường trở về dính một ít mưa. Mưa khá là nhỏ, mấy công nhân ở sân nhà đối diện vẫn đang làm việc, Lệ Bách Viễn đứng ở ngoài cửa, yên lặng hút thuốc.
Lâm Cưu đi tới trước mặt anh, Lệ Bách Viễn dụi tắt thuốc lá.
"Cưu Cưu."
Lâm Cưu híp mắt: "Chú ý dùng từ."
Lệ Bách Viễn lúc này không cao lãnh: "Nhà em lúc trước xảy ra chuyện, tại sao không nói với tôi?"
Lâm Cưu hơi thay đổi sắc mặt, nhìn qua tâm tình không tốt lắm.
Cậu nói: "Mắc mớ gì tới anh."
Lâm Cưu vào nhà đóng cửa, tay đặt ở trên bụng, có chút không thoải mái.
Chia tay lâu như vậy, hiện tại Lệ Bách Viễn thái độ không rõ, còn muốn tra tấn cậu kiểu gì đây.
Làm cho ai xem? Thật sự thích cậu, sao mấy năm mới tới tìm cậu? Hoàng Hoa Thái đều nguội lạnh đến thấu xương luôn rồi.
Mình không hiểu câu này mọi người giúp mình với. 黄花菜都凉得透透的了QT là Hoàng Hoa Thái đều nguội lạnh đến thấu thấu.
Sáng sớm ngày thứ hai Lâm Cưu liền đi bệnh viện, khám thai.
Kết quả hoàn hảo, không có việc gì đáng lo, bác sĩ căn dặn cậu chú ý bổ sung dinh dưỡng và nghỉ ngơi, Lâm Cưu vốn tính tự mình đạp xe công cộng về Tịch Dương Giác, đường có chút xa, vì đứa bé trong bụng, quyết định chuyển thành đi xe bus.
Cậu lấy điện thoại di động ra lật qua lật lại Wechat, ghi lại phí bệnh viện đã tiêu, lại lên mạng lướt wed một chút.
Cùng lúc đó Lệ Bách Viễn cũng đang lên tìm tin tức mấy năm trước một chút.
Tin tức rất ít chỉ có chút thông tin, cũng không tiết lộ rõ tên.
Đại khái nói là Lâm tiên sinh làm bất động sản vì bài bạc. Thua hơn nửa tài sản, tâm tình không tốt lái xe trên đường gây ra tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng, không dài lắm, dù sao cũng là tin tức mấy năm trước, lượng phát sóng không dài, thông tin có thể tìm được đã rất hiếm.
Lệ Bách Viễn xem xong tin tức, muốn gọi điện thoại cho Lâm Cưu.
Điện thoại không nghe, liền gửi Wechat.
Lâm Cưu nhìn thấy tin nhắn Wechat Lệ Bách Viễn gửi đến, sáng nay cũng là bởi vì người này mới không thể không đến bệnh viện, phiền chết đi được.
Khung chat Lboy biểu thị đang nhập.
Thu Thu vạn sự phòng: Đừng phiền tôi.
Thu Thu vạn sự phòng: Liếm cẩu liếm đến cuối cùng không còn gì cả, hiểu không?
Lệ Bách Viễn yên lặng xóa văn bản vừa nhập.
Lboy: Tôi có chút lời nói muốn trước mặt em, tôi biết em đối với tôi còn có tình cảm, tôi kỳ thực...
Thu Thu vạn sự phòng: Là ảo giác của anh thôi, anh cho rằng vì cái gì tách ra bốn năm rưỡi tôi còn thích anh chắc, anh nói ra để tôi sửa được không?
Lboy: Buổi tối họp lớp hôm ấy...
Thu Thu vạn sự phòng: Đêm này đêm đó, con trai còn ngượng ngùng gì, nói anh là gậy xoa bóp nên anh không vui, hay nói anh là nấm kim châm tài năng thì mới là biết điều?
Thu Thu vạn sự phòng: Không cảm giác, không lưu luyến, bớt so sánh.
Lệ Bách Viễn:......
______________
Lời editor:
Lệ Bách Viễn: Cưu Cưu
Lâm Cưu: Hừ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.