*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lệ Bách Viễn đi rất chậm, đi tới ngoài cửa cũng không đợi được Lâm Cưu gọi anh lại. ______________ Lâm Cưu nghe thấy có tiếng người kêu cửa, thả đồ trên tay xuống chuẩn bị ra ngoài xem. Hạt Đậu chơi đùa dưới chân, thấy Lâm Cưu muốn đi mở cửa, trước tiên nó chạy đến bên cửa ngồi xuống, ngoắc ngoắc cái đuôi kêu gào gừ gào gừ. Mở cửa, bốn con mắt dồn dập nhìn chằm chằm xuất hiện nam nhân xuất hiện. Lệ Bách Viễn mặt không cảm xúc, trao đổi ánh mắt với chú chó dưới đất, chuyển tới trên mặt Lâm Cưu Anh chỉ chỉ chân của mình: " Giúp với, có hòm thuốc không?" Lệ Bách Viễn mang một đôi dép lê màu xám, lộ ra đầu ngón chân đang chảy máu. Lâm Cưu: "..." Lệ Bách Viễn nói: "Đang sửa sân, không cẩn thận bị búa đập phải." Lưu tam bà lúc đi ngang qua nhìn thấy, liếc mắt nhìn nhiều thêm vài lần, trong miệng chà chà: "Làm sao bị thương nặng như vậy? Nhanh chóng vào nhà bôi thuốc cầm máu, chậm trễ cẩn thận bị bệnh uốn ván, phải đi tiêm đấy!" Lâm Cưu chỉ có thể tránh đường, Lệ Bách Viễn từ cửa chính đi vào trong sân, nhìn thoáng qua cái ghế tre dưới tàng cây, một cái bàn hình chữ nhật đặt trên đó là một vài cái đĩa lớn nhỏ, bên cạnh còn xếp nồi nêu xoong chảo. Lệ Bách Viễn câm nín: "..." Lâm Cưu đem nguyên cái nhà bếp dời vào trong sân? Lâm Cưu từ trong nhà đi ra, trong tay mang theo cái cái hòm thuốc. Cậu ngồi xổm trước mặt Lệ Bách Viễn, tìm r nước khử trùng và băng gạc, trầm mặc đưa cho anh. Lệ Bách Viễn ngồi lên ghế tựa của Lâm Cưu, ung dung thong thả xử lý vết thương của mình. Chú chó Sa Bì tò mò ghé vào người Lệ Bách Viễn ngửi ngửi, xấu xấu manh manh, một bộ biểu tình trách trời thương người, cũng không phải là loại chó để nuôi thú cưng, sao Lâm Cưu nuôi con chó này? Ngắn ngủi mấy phút, Lệ Bách Viễn nhớ lại chuyện cũ và cách sống của Lâm Cưu hồi xưa, lại không nhịn được đem cậu của ngày xưa và bây giờ ra so sánh. Lâm Cưu thấy Lệ Bách Viễn bóp chặt chai nước khử trùng trong tay, một bình nước khử trùng không đáng giá, nhưng cậu không muốn cho đối phương vô duyên vô cớ chà đạp. Không nhịn được mở miệng: " Anh bóp đủ chưa?" Lệ Bách Viễn thu hồi ánh mắt: "Ừm." Đầu ngón chân vẫn còn đau, anh hoài nghi mình nhìn Wechat của Lý Thiên Lâm, khiến cho chỉ số thông minh của mình bị suy giảm. Lâm Cưu lấy lại nước khử trùng cùng băng gạc: "Tôi còn phải ra ngoài, không có thời gian." Lệ Bách Viễn hỏi: "Ra ngoài đi làm sao? Tôi tìm em để thuê sao em không nhận?" Lâm Cưu: " Anh quản được chắc." Lệ Bách Viễn nghẹn lời không có gì để nói. Sắc mặt tiểu bạch nguyệt quang có bao nhiêu quật cường, thật muốn cho người ta xé bỏ bộ dáng giả vờ lạnh lùng cao lãnh trước mặt cậu. Nhưng mà bây giờ anh là nam nhân cao lãnh, không có bệnh. Không cần nhất thiết phải làm người cố chấp. Lệ Bách Viễn nhịn xuống kích động đè người ta xuống: "Vậy không quấy rầy nữa, lần này cám ơn hòm thuốc của em, lần sau mời em ăn cơm." Lệ Bách Viễn đi rất chậm, đi tới ngoài cửa cũng không đợi được Lâm Cưu gọi anh lại. Anh mới vừa quay đầu lại, cửa chính ầm một tiếng đóng lại. "......" Trước đây là một cái đuôi nhỏ dính người, hiện tại biến thành bạch nguyệt quang vô tình ngủ xong liền không quen biết. Lệ Bách Viễn trầm tư tại chỗ, chuẩn bị trở về sân nhà mìn, cửa nhà Lâm gia đóng chặt lại trùng hợp mở ra. Mặt Lâm Cưu lạnh lùng, quần áo đã thay đổi. Trên đầu đội nón rộng vành, khoác thêm áo tơi bên ngoài, đi một đôi ũng đen cao lên tới đầu gối, sau lưng đeo một cái sọt, trong tay cầm một cái giá đỡ camera, máy ảnh còn mang trên cổ. Võ trang đầy đủ. Lệ Bách Viễn lần thứ hai: "..." Anh trầm tĩnh nhìn sắc mặt Lâm Cưu cao lãnh trước mặt đi ngang qua người mình. Đây là đang làm gì? Lâm Cưu dần dần đi xa, Lưu tam bà đi dạo một vòng về thấy Lệ Bách Viễn vẫn còn ở đó, kêu một tiếng, không trách được ở Tịch Giác Dương có mấy người già sống một mình thích bát quái, thật sự Tịch Giác Dương không có mấy người trẻ từ ba mươi trở xuống, lúc thường chỉ có một đám cụ già tập hợp, cho nên nhà ai ở Tịch Dương Giác có người trẻ tuổi đến, tin tức truyền rất nhanh, từng nhà đều biết. Lệ Bách Viễn vừa mới đến chưa được hai ngày, phần lớn lão nhân ở Tịch Giác Dương đều biết đối diện nhà Tiểu Lâm có hàng xóm mới, thoạt nhìn chính là cao phú soái, xe đậu ở giao lộ rất khí phách. Lưu tam bà cười cạc cạc lộ ra hai cái răng vàng: "Cao phú soái, cậu nhìn cái gì?" Khoé mắt Lệ Bách Viễn giật giật: " Gọi con Tiểu Lệ là được rồi." Ánh mắt của anh nhìn theo hướng Lâm Cưu đã đi xa: "Vừa nãy bà thấy Lâm Cưu không?" Lưu tam bà: "Nhìn thấy nha, Tiểu Lâm đứa nhỏ này chăm chỉ, chắc là đi qua bờ sông bên kia kìa, quay video gì á, chúng ta cũng không hiểu người trẻ tuổi lắm, nhưng mà cậu ấy nói video đăng lên internet có thể kiếm được tiền, dù sao thì cái gì có thể kiếm tiền Tiểu Lâm liền học cái đó, người trẻ dễ học, rất là hiếu học!" Lệ Bách Viễn sau khi hỏi thăm được Lâm Cưu làm cái gì, hỏi được chỗ cậu đi, nắm lấy điện thoại di động, thấy sắc trời có chút tối. Nhớ tới Lâm Cưu đội nón rộng vành khoác áo tơi, rất có thể trời mưa, cho nên liền đem theo dù đi ra ngoài, đi tới địa điểm Lâm Cưu quay video. Tịch Dương Giác có chỗ chưa khai phá hoàn toàn, còn có thể nhìn thấy phong cảnh núi sông đồng ruộng. Bên này có một mảnh đất được chia làm khu vực trồng trọt chăn nuôi, lúc thường chỉ mấy ông lão quản lý, nhưng không phải lúc nào cũng nhìn. Đồng ruộng hoang du, cơ bản không có mấy người, thân ảnh Lâm Cưu lập tức lọt vào tầm mắt Lệ Bách Viễn. Anh chuẩn bị đi về phía trước, bỗng nhiên thấy Lâm Cưu quay đầu lại chỉ tay. Lâm Cưu chỉ vào về phía sau Lệ Bách Viễn, lắc tay, làm ra động tác hướng bên phải đi ra. Cậu không muốn Lệ Bách Viễn đi vào máy quay, đỡ phải tốn công cắt nối biên tập lại video. Lệ Bách Viễn không nói gì, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Lâm Cưu hóa thân thành tiểu nông dân ở trong ao làm việc. Trên tay cậu cầm cái lưỡi liềm, cởi đôi ũng ra đi xuống ao, khom lưng nắm lấy cây cần thu hoạch cắt mấy nhát, cắt xong ném vào trong cái sọt ở sau lưng, quá trình chăm chú, cũng thật giống với tác phong của bác nông dân chân thực cần lao. Tiểu nông dân cắt khoảng nửa giờ, thân eo có chút không thẳng lên được. Lâm Cưu ở trong ao đứng thẳng một hồi lâu, quay đầu trở lại lên bờ, phát hiện hắc nguyệt quang nào đó còn chưa rời đi. Cậu hái được một ít cây ở xung quanh, sau đó cất giá đỡ, cúi đầu xem lại video.. Xem lướt qua tổng thể cuộn phim, ngẩng đầu, thấy hắc nguyệt quang vẫn trong tư thế kia, anh không nhịn được lên tiếng: "Sao anh còn chưa đi?" Lệ Bách Viễn không lùi mà tiến tới, chỉ chỉ gò má của cậu: "Nơi này có bùn." Lâm Cưu nha một tiếng, dùng sức xoa xoa hai má, nhìn thấy Lệ Bách Viễn cau mày. Cậu nói: "Anh không đi tôi đi." Nói xong, Lâm Cưu đeo lên cái sọt chứa đồ không quay đầu lại đi về phía trước, Lệ Bách Viễn yên lặng mà theo sau lưng. Lâm Cưu còn chưa hết bận, video phải tiếp tục quay, trên đường về nhà gặp phải mấy cụ già tản bộ, nhìn thấy Lâm Cưu nhiệt tình chào hỏi, nhìn thấy cậu đang quay video, liền nói cũng đi xem xem. Vì vậy cửa nhà của Lâm Cưu cũng không khép lại, mấy cụ già xem trò vui ngồi hàng hàng trong sân nhà cậu. Lâm Cưu thay xong quần áo, đi ra nói: "Mọi người đừng lên tiếng." Các cụ già cũng không phải lần đầu tiên vây xem Lâm Cưu quay video, cùng nhau gật đầu, Lệ Bách Viễn ở nhà mông còn chưa ngồi nóng ghế, nhìn thoáng qua thấy cửa nhà đối diện mở rộng, không mời mà tới. Cao phú soái ngồi giữa một nhóm cụ già, dễ thấy cực kì. Mí mắt Lâm Cưu giật giật, xem như không thấy. Cậu quay sinh hoạt của nhà nông, từ thu hoạch đến khi nấu nướng, rất chân thực, tự mình đốt củi nhóm lửa, lúc cái búa nhỏ vung lên để bổ củi, mí mắt Lệ Bách Viễn mạnh mẽ nhảy mấy lần. Tuy rằng trước đây Lâm gia không phải là phú nhị đại chân chính, tuy nhiên so với phần lớn gia đình thì sung túc hơn, nói nôm na là, Lâm gia là nhà giàu mới nổi, kinh doanh mấy năm gặp thời mà phất lên, Lâm Cưu là con trai độc đinh của Lâm gia, từ nhỏ trong nhà đã không thua kém bất kì ai. Trong ký ức Lâm Cưu là tiểu thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân, chỗ nào có bộ dáng tinh thông " các kiểu kỹ năng" như hiện tại? Lệ Bách Viễn tâm tư dần dần đi xa, bay xa sau liền từ từ trở về. Anh chuyên chú đem lực chú ý tập trung vào Lâm Cưu trước mặt, Lâm Cưu yên tĩnh bổ củi, nhóm lửa, rửa nồi, vo gạo, một bên khác dựng lên kệ bếp nấu ăn. Lâm Cưu nấu ăn quá trình đều không lên tiếng, tình cờ sẽ có chú chó Sa Bì mang biểu tình trách trời thương người một bộ mặt sầu khổ đi vào trong máy quay, Lâm Cưu cũng không xua đuổi, ý tứ đùa giỡn nó một chút, dùng động tác lệnh cho nó ngồi xuống. Chú chó xấu xấu manh manh một mặt trách trời thương người, thật sự nghe lời Lâm Cưu hoàn toàn không quấy rối. Các cụ già xem say sưa ngon lành, dường như cùng nhau xem kịch câm, còn có người lấy điện thoại di động ra quay video, cúi đầu nói đem video gửi cho con gái của bà con xem, có thể nàng thích loại hình như Lâm Cưu, là một người trẻ tuổi thật thà cần cù.. Lâm Cưu đậy nấp nồi lại, nhìn thấy cụ già quay video, bất đắc dĩ, đi nói với bọn họ tạm thời không nên đem video cho người khác xem, chờ cậu đem video kỳ mới nhất đăng lên, bọn họ mới được phát ra ngoài. Một đám người già biết Lâm Cưu tương đối nội liễm, cũng không làm khó cậu, đều gật đầu đáp ứng. Ánh mắt Lâm Cưu vô ý chuyển tới trên mặt Lệ Bách Viễn, lại làm như không có gì dời đi. Mãi đến tận khi Lâm Cưu quay xong video nấu cơm xào rao, ở trên bàn ăn thử mấy phút, mới đi đến trước mặt camera ấn nút dừng lại, kết thúc công tác quay video ngày hôm nay. Cậu gọi mấy lão nhân gia lưu lại dùng cơm, bất quá không ai lưu lại, biết đến Lâm Cưu sống tương đối tiết kiệm, mấy lão nhân gia thường hay đem đến cho cậu trứng gà, cải xanh, còn có cả gà mái, rất ít khi ở lại dùng cơm. Lâm Cưu không giữ được người, đưa đi mấy lão nhân gia về, trong sân dễ thấy còn lại là hắc nguyệt quang. Cậu đứng ở cạnh cửa, mắt nhìn thẳng: "Anh nên về rồi." Lệ Bách Viễn đi tới trước bàn: "Ngày hôm nay còn chưa kịp ăn cơm." Lâm Cưu: "Tịch Giác Dương còn chưa lạc hậu đến mức không thể gọi thức ăn ngoài." Lệ Bách Viễn tựa hồ không rõ, đi tới Lâm Cưu trước mặt, tròng mắt đen nhánh chớp mắt cũng không chớp mắt: "Tại sao?" "Cưu Cưu tại sao em lại đối xử vô tình với tôi như vậy, là bởi vì trước đây tôi đối xử với em không tốt, hay là buổi tối hôm đó —— " Lâm Cưu không chút do dự ngắt lời: "Không cần thiết nhắc lại, đã chia tay mấy năm rồi ai còn lưu luyến làm gì? Đêm đó là do uống nhiều rượu, đã là người trưởng thành thì nên phân rõ quan hệ tình cảm và thể xác. " cậu nhất thời không hiểu nổi: " Đừng dùng anh mắt đó nhìn tôi, anh bất quá cũng chỉ là gậy mát xa (2) mà thôi." Ánh mắt Lệ Bách Viễn lạnh lẽo. Lâm Cưu nhìn tư thái Lệ Bách Viễn vạn năm băng sơn không đổi, càng thêm giận không chỗ phát tiết, trực tiếp đem Lệ Bách Viễn đẩy ra khỏi cửa: "Chính là gậy mát xa" "Không gặp lại." Lệ Bách Viễn cúi đầu, nhìn dưới bộ vị dưới thân. Anh? Gậy mát xa? ___________ (1) Áo tơi là là một loại áo khoác làm bằng lá cây dùng để che mưa che nắng. Ảnh minh họa nè.
(2): Nguyên văn là 根按.摩棍. Mình bỏ dấu chấm đi và tìm kiếm baidu thì nó ra gậy mát xa, lướt xuống còn có cái dương aka vật giả nữa. Bạn nào góp ý chỗ nào giúp mình với. Lời editor Lệ Bách Viễn: Cưu Cưu nấu ăn thiệt đáng yêu. Lâm Cưu: Đồ gậy mát xa. (¬‿¬)凸
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]