Mạc Thiên Nhật Dạ thở hắt ra đi theo sau cô, Lịch Nhi không vội leo lên giường, cô đứng đó quan sát một lượt rồi lên tiếng hỏi.
- Tôi khỏe rồi, xuất viện được chưa?
Mạc Thiên Nhật Dạ kéo cô tới giường bệnh ấn xuống, hắn mở hộp cháo ra lệnh cho cô.
- Ăn hết rồi về.
Lịch Nhi nhận lấy hộp cháo cười lạnh, chưa bao giờ Mạc Thiên Nhật Dạ tốt với cô như vậy hay lại nghĩ ra trò gì mới để khiến cô đau khổ rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ còn tưởng Lịch Nhi sẽ không chịu ăn hoặc sẽ cãi với hắn vài câu nhưng cô chỉ im lặng ngoan ngoãn ăn cháo, cô không có khẩu vị nhưng vẫn cố nuốt xuống, sự cam chịu này khiến hắn rất chướng mắt nhưng vẫn kiên nhẫn đợi cô múc đến muỗng cuối cùng.
Lịch Nhi bỏ bát nhựa vào thùng rác rồi ngẩng mặt lên hỏi.
- Về được chưa?
Mạc Thiên Nhật Dạ lúc này mới để ý thấy bàn tay của cô vì rút kim tiêm không cẩn thận nên bị chảy máu, hắn nắm lấy tay cô hơi lo lắng.
- Xử lí xong vết thương rồi về.
Lịch Nhi rút mạnh cổ tay của mình về nở nụ cười nhàn nhạt, cô rút khăn giấy trên bàn tự mình lau lấy rồi châm biếm.
- Vết thương nhỏ thế này có đáng gì, lúc trước tôi còn phải đi khâu tận hai mũi trên trán vì bị anh đẩy ngã, máu trên trán nhiễu giọt loang lổ trên thảm cỏ xanh, lúc đó sao anh không bảo tôi đi xử lí vết thương trước. Mạc Thiên Nhật Dạ, đừng tỏ ra tốt bụng nữa, anh không hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-giac-ta-la-gi-cua-nhau/938823/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.