Nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ sốt ruột Lịch Nhi không khỏi buồn cười, cô chỉ hỏi thôi mà, cũng đâu phải là hỏi rồi rời đi, làm gì mà căng thẳng như vậy?
- Được rồi, em cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy, chuyện đã qua rồi, sau này em sẽ không hỏi lại nữa.
Nhắc mãi một chuyện của quá khứ chỉ làm cho cả hai không thoải mái, dù là anh hay là cô cũng vậy. Nếu ban đầu khẳng định sẽ tính toán chi li là ai nợ ai? Ai là người trả? Thì tốt nhất đừng nên hàn gắn làm gì.
Mạc Thiên Nhật Dạ nghe Lịch Nhi nói câu này đột nhiên ngồi bật dậy, nửa ngồi nửa quỳ dưới chân giường gấp gáp nói với cô.
- Không được, em phải tính toán với anh, phải hành hạ anh nhiều thêm một chút, em cứ làm những gì khiến em thoải mái, anh sẽ bình lặng yêu em như em đã từng làm. Chúng ta đi qua từng nấc thang của cuộc đời, hoán đổi vị trí cho nhau là điều nên làm, anh yêu em, sẽ không bao giờ thay đổi. Yêu hết một kiếp, nếu có kiếp sau anh lại yêu em.
Chỉ có yêu thương mới rửa sạch hận thù, cứ nói hoài một câu là anh gây cho em đau khổ sẽ chẳng được gì. Anh sẽ hành động, sẽ là người thắp lại ngọn lửa nơi đáy tim em, sẽ yêu em như cái cách em đã nhìn thấy anh lần đầu rồi gieo mầm hy vọng. Anh không sợ trở ngại phía trước là bao nhiêu, vì em xứng đáng được anh nâng niu hơn tất cả.
Lịch Nhi không biết người đàn ông này thích bị ngược đến chừng nào, cô vỗ nhẹ đầu anh như một đứa trẻ nhẹ giọng.
- Được rồi, được rồi, em biết rồi, ngủ đi ngày mai em sẽ nghĩ cách hành hạ anh.
Mạc Thiên Nhật Dạ nâng khóe môi, ngoan ngoãn đứng lên nhìn Lịch Nhi. Mấy ai vị tha được như em, chịu bỏ qua cho con người tệ bạc giống như anh.
********
Sau một tuần bị nhốt trong bốn bức tường gắn đầy màn hình led liên tục phát những đoạn video ghê gợn kia, Thẩm Nghiệp Thành và Trần Mộc như hai kẻ lơ ngơ không xác định được phương hướng.
Nếp nhăn hai bên mắt của Thẩm Nghiệp Thành chảy xệ, con ngươi muốn lòi ra ngoài vì chưa hề chợp mắt. Bây giờ là ngày hay đêm ông ta cũng không biết, đến cả đi cũng không đi nổi.
Bỗng một luồng sáng ập vào mắt, cánh cửa mở ra khiến hai con người trong căn phòng kia co rúm lại, mới chỉ có một tuần mà tưởng rằng đã bị giam giữ tận mấy năm. Mạc lão gia đứng trước cửa đưa ánh mắt coi thường nhìn gã đàn ông tồi tệ.
- Thế nào, có cảm nhận được chút gì của nỗi đau xé thịt xé da không? Các người còn thua loài ác quỷ, giết hại không biết bao nhiêu mạng người, chỉ có bao nhiêu đây vẫn chưa là gì đâu, bây giờ đến lúc phải chịu sự trừng trị của pháp luật rồi.
Mạc lão gia quay đi mà không gây một thương tích nào trên người của Thẩm Nghiệp Thành, ông có thể sai người moi tim của hắn để cho Cao Ân nhưng ông đã không làm, ông chỉ muốn hắn ta chịu nổi ám ảnh này đến khi bị tiêm thuốc độc trong nhà lao.
Cánh cửa mở toang, Trần Mộc như một kẻ điên lao ra ngoài trước, Thẩm Nghiệp Thành ngơ ngơ dại dại lê lết ra sau. Thứ ánh sáng kia khiến ông ta không kịp thích ứng liền ngồi thụp xuống hét lên.
- Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng giết tôi…
*********
Bệnh viện Mạc gia.
Mạc Cao Ân lại lên cơn co giật, hơi thở yếu ớt khiến khuôn mặt anh tím tái, từ cái lần mở mắt đầu tiên sau ca phẫu thuật một ngày, đến nay đã một tuần anh vẫn chưa tỉnh lại.
Lịch Nhi bấu chặt tay vào tay nắm cửa nhìn bác sĩ sơ cứu cho anh ở bên trong, trái tim khẽ nhói lên như chính mình đang nằm trong đó. Phép màu ở đâu sao không xuất hiện? Sao cứ mãi dày vò người thân của cô?
Mạc Thiên Nhật Dạ thở dài không biết làm sao để Lịch Nhi bớt đau buồn, hắn không ưa gì Mạc Cao Ân nhưng thật lòng hắn không mong hắn ta chết. Bất chợt điện thoại có người gọi đến, là Tiêu Đằng.
Mạc Thiên Nhật Dạ nghe máy, Tiêu Đằng cho hay đã xác định được vị trí của Thẩm Nghiệp Thành, hắn ngước lên nhìn Lịch Nhi. Hắn không muốn quản chuyện bao đồng nhưng vì cô hắn phải quản.
Hắn đi đến bên cạnh Lịch Nhi nhẹ vỗ vai cô.
- Anh có việc phải ra ngoài một chút, lát nữa anh sẽ mang quần áo vào cho em.
Hắn chạy đi giữa hành lang thênh thang của bệnh viện, phải nhanh hơn cảnh sát, Mạc Cao Ân, chú không được bỏ cuộc.
Chiếc Rolls royce biển số 9999 lao vun vút theo hướng ngoại ô, Mạc Thiên Nhật Dạ mặc kệ đèn đỏ cứ nhắm thẳng đằng trước. Thẩm Nghiệp Thành là đối tượng bị truy nã, sự xuất hiện của ông ta bây giờ rất nhanh thôi sẽ bị tra ra, Tiêu Đằng chờ hắn ở hướng đi về phía biển, đợi xe của Mạc Thiên Nhật Dạ vụt ra, Tiêu Đằng ở lại canh đường.
Vị mặn của gió biển tạt vào chiếc xe màu đen nhám, Mạc Thiên Nhật Dạ dừng lại bên vệ đường nhìn người đàn ông gầy guộc di chuyển từng bước chậm chạp ngó trước ngó sau như đang sợ hãi một thứ gì. Đợi ông ta đến gần rồi hắn mở cửa xe lên tiếng.
- Có muốn quá giang không?
Thẩm Nghiệp Thành bất động, ông ta nhìn chằm chằm Mạc Thiên Nhật Dạ, đôi bàn chân lấm lem bùn cát bấu vào nhau rồi cũng rụt rè bước vào trong xe.
Mạc Thiên Nhật Dạ biết Thẩm Nghiệp Thành đã lâu nhưng bộ dạng của ông ta bây giờ thật khó để nhận ra ngay. Hắn đốt cho ông ta một điếu thuốc rồi nhìn xa xăm ra phía mặt biển rộng trầm giọng.
- Không còn nơi để trốn nữa sao?
Thẩm Nghiệp Thành nhìn điếu thuốc dần tàn trên tay mình cười rộ lên.
- Trốn? Làm gì còn chỗ để trốn. Ha… Ha… Ha…
Nhà tan cửa nát, sự nghiệp sụp đổ, danh tiếng gầy dựng bao nhiêu năm bây giờ lụi tàn. Còn gì nữa mà trốn, còn nơi nào nữa mà trốn.
Mạc Thiên Nhật Dạ nghiêng đầu nhìn ông ta, nhìn sự tội nghiệp của kẻ bán thân mình cho quỷ dữ giờ đây rơi vào bước đường cùng, chẳng còn sự lựa chọn nào cho bản thân.
Hắn bật cười, hoà cùng nụ cười bất lực của Thẩm Nghiệp Thành làm ông ta dừng lại nhìn hắn.
- Tới để đưa tôi tới đồn cảnh sát sao?
Có khi tới đó là một sự giải thoát.
Mạc Thiên Nhật Dạ dựa ra ghế chầm chậm lên tiếng.
- Không, ông phải tự đi một mình chứ, tôi chỉ đến đây để nói cháu ruột của ông sắp chết rồi, quả tim nhân tạo kia không nhận chủ.
Thẩm Nghiệp Thành run lên, tàn thuốc rơi xuống bỏng tay ông ta, đôi mắt lèm kèm khó tin nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ gấp gáp hỏi.
- Vậy phải làm sao?
- Còn làm sao nữa, thay tim thật, tim của người có cùng nhóm máu.
Thẩm Nghiệp Thành thẫn thờ, tại sao Mạc Thiên Nhật Dạ biết ông chính là cậu của Cao Ân?
Mạc Thiên Nhật Dạ không có thời gian dây dưa với ông ta, hắn còn phải về nấu cơm cho vợ. Hắn lấy chiếc đồng hồ bấm giờ trong hộp đưa cho Thẩm Nghiệp Thành xem.
- Đám người của ông làm việc quá chậm, mất hơn 10 phút mà vẫn không lấy được trái tim của tôi. Thẩm Nghiệp Thành, tôi nghe nói tốc độ lấy tim của bác sĩ chuyên ngành cảnh sát sẽ nhanh hơn rất nhiều nhưng mà rất tiếc tội phạm bị tuyên án tử sẽ không hiến tạng được vì cơ thể ngấm thuốc độc rồi, ông có thấy tiếc không? Tôi chỉ đến chào hỏi ông thôi, đoạn đường còn lại ông phải tự bước rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ mở cửa xe, Thẩm Nghiệp Thành thơ thẩn bước xuống, chiếc xe lao đến rồi lao đi không để lại một dấu vết, ông ta gục xuống lề đường cười như điên dại, quả báo, quả báo đến rồi. Ông ta cứ nằm như vậy đến khi có tiếng còi xe cảnh sát đến thật gần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]