Thẩm Nghiệp Thành kiểm tra lại tài sản mà mình hiện có chuẩn bị chuyển hết sang tên của vợ mình, Trần Mộc đứng một bên sửa soạn mộc đỏ thắc mắc.
- Thẩm tổng, ngài định hiến tim của mình cho phó tổng thật sao?
Trần Mộc theo Thẩm Nghiệp Thành đã lâu, thái độ của ông với các mối quan hệ bên ngoài nếu không phải là lợi dụng thì cũng là kiếm trác để bồi đắp cho Dực Phong. Nhưng có một người mà trước giờ ông không muốn lợi dụng, còn muốn người đó đi lên để mình nương theo đó là Mạc Cao Ân.
Anh biết Thẩm Nghiệp Thành vì không muốn vào tù nên mới trao đổi điều kiện với chủ tịch nhưng chẳng phải như vậy quá mạo hiểm sao? Thư tuyệt mệnh cũng đã viết, bất kì lúc nào chủ tịch muốn lấy quả tim duy nhất của ông, thì chỉ cần dựng hiện trường giả nói là ông tự tử là xong, nói không chừng nay mai cũng có thể.
Thẩm Nghiệp Thành nhìn số tiền tích lũy trong ngân hàng của mình mỗi năm lại tăng lên hai số, khuôn mặt nở ra cực kỳ mãn nguyện. Ông nằm ngửa ra ghế cười cợt.
- Cá nào chẳng muốn vùng vẫy dưới nước, chim nào chẳng muốn bay lượn trên trời. Ta chỉ một trái tim để an lạc với đống vàng hiện có thì làm sao cho đi được.
Trần Mộc hoảng hốt.
- Vậy…?
- Vậy cho nên, nếu không tìm được người mới để chết thay ta, thì tìm người cũ vậy.
Thẩm Nghiệp Thành cười lớn, nếp nhăn trên mắt hiện lên thấy rõ. Sống mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-giac-ta-la-gi-cua-nhau/3217349/chuong-102.html