Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn thấy Lịch Nhi đứng trên ban công, hắn ngẩn ngơ ngắm nhìn gương mặt thanh tú ấy vẫn vậy sau từng ấy năm. Hắn hạ sát kính xe nhìn cô cho thật rõ, tự hỏi đã yêu cô từ lúc nào? Rồi hắn tự trả lời là từ lúc đôi mi ấy rủ xuống che lấp khoảng trời từng dành riêng cho hắn.
Lịch Nhi quên mất là mình còn đang nói chuyện điện thoại, sân sau nhà cô không rộng, từ khoảng cách này cô có thể nhìn rõ người đàn ông ở trong chiếc ô tô kia. Vẫn là dáng người ấy, khuôn mặt ấy nhưng cách cô nhìn hắn đã không còn như xưa và dường như hắn cũng vậy.
Cô không tin cái gọi là trọn đời trọn kiếp, cũng không tin từ căm ghét thành nhất kiến chung tình. Cô không phải là nữ chính ngôn tình nên cũng không nhận được hào quang của nữ chính, cô sống rất thực tế vậy nên nhớ rất rõ quá khứ để tồn tại sau này, tình yêu là thứ xa xỉ nhất mà ông trời không ban cho ai trọn vẹn.
- Lịch Nhi, em còn ở đó không?
Giọng của Mạc Cao Ân làm Lịch Nhi bừng tỉnh, cô ngửa mặt lên trời, hôm nay không mưa nhưng tại sao mắt cô lại ướt? Một người không thương mình và một người yêu mình, họ đều đang ở đây như ba đường thẳng song song không có điểm nối, cô khẽ nhắm mắt quay lưng vào trong đóng cửa lại.
- Đợi anh khỏe lại nhất định em sẽ đi ngắm sao cùng anh.
Lịch Nhi nói thêm vài câu rồi tắt máy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-giac-ta-la-gi-cua-nhau/3217331/chuong-84.html