Sáng hôm sau đoàn người đòi nợ lại dựng băng rôn kéo tới Tôn gia, Lịch Nhi đứng trên lầu nhìn xuống, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Bây giờ trong tay cô chẳng còn gì cả, bên dưới đã bắt đầu nhốn nháo rồi, cô không biết sẽ phải ăn nói với họ như thế nào đây.
Lịch Nhi hít một hơi quay đầu đi xuống, Tôn Tử Minh kéo cô lại nói như van xin.
- Chị ơi, đừng ra đó.
Lịch Nhi xoa đầu em trai nở nụ cười trấn an.
- Không sao đâu, em cứ ở yên trong này, mọi chuyện cứ để chị lo.
Tôn Tử Minh nhìn chị mà thấy cay đắng, nếu không phải mẹ của mình ôm hết tài sản bỏ trốn thì bây giờ chị cũng đâu phải khổ như thế này, chỉ trách cậu không làm được gì ra hồn để giúp cho chị.
Lịch Nhi bảo Tử Minh ở yên trong nhà nhưng cậu vẫn quyết bám theo sau lưng chị. Ba không có ở đây, ít nhất cậu cũng phải ra dáng một người đàn ông trưởng thành.
Lịch Nhi mở cổng, đám người kia lập tức bao vây lấy cô.
- Tôn tiểu thư, hôm nay đúng hẹn chúng tôi tới đây lấy lại tiền.
Lịch Nhi siết chặt tay, khẽ nuốt một ngụm khí chậm rãi lên tiếng.
- Thật lòng xin lỗi mọi người, tôi vẫn chưa có đủ tiền…
"Bốp."
Lịch Nhi còn chưa nói xong, một hòn đá đã rơi trúng vào đầu cô, máu lập tức chảy xuống, Lịch Nhi sờ trán mình, đau nhưng không thể than.
Tôn Tử Minh đỡ lấy chị, chỉ vào đám người kia lớn tiếng.
- Các người đang làm gì vậy, ai cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-giac-ta-la-gi-cua-nhau/241306/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.