103.
Khi ta đi đến cửa hang mới giật mình nhớ ra mình chưa làm xong việc Nhậm Tầm giao phó.
Nhưng rõ ràng ở chỗ sâu nhất hang động kia ngoại trừ cô nương và ngọn đèn thì cái gì cũng không có.
Ra khỏi hang đá, ánh nắng chói chang làm những thứ ta nhìn thấy càng thêm kỳ ảo.
Nhậm Tầm và Phó Ngọc như hai vị thần giữ cửa lạnh lùng đứng hai bên cửa hang, phía trước là Yến minh chủ và giáo chủ đang đánh nhau túi bụi.
Chẳng lẽ ta vẫn đang nằm mơ sao?
Bọn hắn đến đây từ lúc nào?
Ta vừa bước ra khỏi hang thì minh chủ và giáo chủ đồng loạt dừng tay rồi quay lại nhìn ta.
Giáo chủ định nói gì đó nhưng ta vừa nghe hắn nói một chữ "Tiểu" thì Phó Ngọc đã nhào tới ôm chầm ta.
Phó Ngọc nhìn thì gầy yếu mà hai tay nhấc bổng ta lên hết sức dễ dàng. Đôi mắt hạnh màu hổ phách của y chớp chớp nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt ta rồi nhẹ giọng hỏi: "Kiêm Minh huynh, trong hang ngươi đã khóc à?"
Ta gật đầu, nghĩ lại thấy mất mặt quá nên lắc đầu.
"Có bị thương không?" Phó Ngọc thả ta xuống rồi sờ eo ta thở phào nhẹ nhõm, "Không có mùi máu tức là không bị thương."
Giáo chủ sầm mặt đi tới cản lại Phó Ngọc đang muốn kéo tay ta: "Ngươi để y tới đây mà còn giả mù sa mưa hỏi han nữa à."
Đôi môi nhợt nhạt của Phó Ngọc mím chặt, y nhìn giáo chủ rồi lại nhìn ta, nửa ngày sau mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thu-phao-hoi-bi-cong-ba-bat-coc/1114198/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.