Trong phòng ăn, mọi người đều đến đông đủ.
Đôi mắt của tiểu hoa lưu lượng Hồ Diệu Diệu nhìn một lượt, khi nhìn đến tôi thì cô ấy cười duyên không ngớt.
“Ha ha, Tuế Tuế thật sung sướng, ngủ lâu như vậy, còn có thể khiến cho anh Kỷ tự mình đi lên lầu gọi chị.”
Hừ, tôi nhếch miệng.
Kiểu thủ đoạn này tôi đã thấy nhiều rồi.
Nói đâu xa, lão cha già của tôi tuổi đã cao rồi còn thường xuyên được các cô trung niên bắt chuyện.
Tôi vừa định châm chọc thì bên người đã có người giúp tôi làm việc đó.
Kỷ Bắc Thừa giơ tay ra xem đồng hồ, từ tốn nói: “Cô Hồ, bây giờ là sáu giờ năm mươi chín phút, cô ấy không phải đến trễ, còn nữa, tôi là con một, cô cứ gọi thẳng tên tôi đi.”
Sắc mặt Hồ Diệu Diệu cứng đờ, vốn dĩ định cọ nhiệt Kỷ Bắc Thừa một chút, ai ngờ anh ta lại không cho cô chút mặt mũi nào.
Tô Ngọc Nhi cười một tiếng, không nói gì.
Chỉ có Lý Tử Ngôn và Trương Chinh đang giảng hòa cho hai người.
Kỷ Bắc Thừa lại không nhìn bọn họ, động tác trên tay không ngừng, đeo đôi bao tay dùng một lần, bẻ bánh quẩy bỏ vào trong ly sữa đậu nành nóng.
Ngay sau đó dùng mắt ra hiệu cho tôi.
“Lại đây ăn sáng.”
“Ừ.” Tôi ngây ngẩn đáp rồi ngồi xuống, mặc kệ ánh mắt ghen ghét của Hồ Diệu Diệu cùng với bầu không khí kỳ lạ.
Sữa đậu nành mới làm xong, hương vị thơm nồng, bánh quẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thong-bao-khan-gia-ca-nuoc-deu-mong-cho-chung-toi-rai-duong/2976383/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.