Chương trước
Chương sau

[Ha ha ha, Tư tổng quá đáng yêu.]

[Không muốn! Thật ngạo kiều.]

[Tư tổng ghen đây mà.]

[Vừa rồi Tư Minh Trầm chạy việt dã, điển hình là cong xoè đuôi, hấp dẫn đối tượng.]

[Ha ha ha, anh không cần vợ, để tôi ôm đi.]

Ôn Trĩ hiển nhiên không ngờ mình sẽ bị từ chối, vẻ mặt nháy mắt thất lạc và thương tâm.

Đôi mắt xinh đẹp ướt át cho người ta cảm giác chẳng mấy chốc sẽ khóc.

Cậu ôm mũ, tủi thân.

Tư Minh Trầm trông thấy dáng vẻ này của cậu, ánh mắt hiện lên một tia hối hận, còn chưa kịp há miẹng, Ôn Trĩ đã chạy đến bên xa, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai trèo lên xe, mộ bộ dáng chơi xấu: "Em cứ muốn ngồi đấy, nếu không thì anh ném em xuống đi."

Tư Minh Trầm lặng lẽ cong môi, chân dài bước xuống việt dã, đến bên cạnh Ôn Trĩ.

Ôn Trĩ lập tức cảnh giác nhìn y, cho là Tư Minh Trầm thật sự muốn ném mình xuống.

Tư Minh Trầm đưa tay nhận lấy mũ bảo hiểm trong tay Ôn Trĩ, điều chỉnh độ rộng xuong thì đội lên đầu cầu.

Đỉnh đầu Ôn Trĩ có mấy sợi ngốc, chỉ cần không cố ý làm tóc sẽ luôn chổng lên, đón gió mà đung đưa.

Tư Minh Trầm thay cậu vuốt xuống, vén tóc vào tai và chỉnh lý tóc mái trước trán cho tốt, phòng ngừa chúng che mắt cậu.

Tư Minh Trầm không có vẻ mặt dư thừa gì, giống như làm theo thông lệ, nhưng lực tay ôn nhu lại chỉ Ôn Trĩ là người trong cuộc có thể cảm nhận được.

Hai tay Ôn Trĩ không có chỗ để, dần dần bị cảm xúc tê dại trên mặt hun đến mặt đỏ tim run. Cuói cùng cậu vịn eo Tư Minh Trầm, như không có xương mà dựa vào ngực đối phương, lẳng lặng nghe nhịp tim trong lồng ngực.

"Không xem bắn tên sao?" Tư Minh Trầm đột nhiên hỏi.

Ôn Trĩ biết vừa rồi cậu lại làm Tư Minh Trầm ghen rồi, tranh thủ thời gian tỏ vẻ chân thành: "Bắn tên có gì đẹp mà xem, em muốn ngồi sau xe anh, cùng anh hóng mát."

Tư Minh Trầm cười trầm thấp lên xe, nắm tay Ôn Trĩ: "Đi."

Ôn Trĩ dán mặt lên áo khoác của Tư Minh Trầm, nheo mắt: "Xuất phát."

Tiếng động cơ lớn vang lên, tốc độ xe việt dã rát nhanh đã xuyên qua rừng rậm.

Gió gào thét bên tai, chung quanh là tiếng lá cây xào xạc, theo xe việt dã xóc nảy, Ôn Trĩ cảm thấy mình sắp bay lên, vô cùng kích thích.

Tư Minh Trầm cưỡi xe rất ổn, mặc dù đường gập ghềnh, nhưng sẽ không khiến Ôn Trĩ có cảm xúc sợ sẽ ngã sấp mặt.

Bên cạnh xe là thợ quay phim, Ôn Trĩ xoay mặt qua hướng ống kính, cọ đầu vào lưng Tư Minh Trầm.

[Vẻ mặt này cuadr Ôn Trĩ, giống như tiểu yêu tinh hồng nhan họa thuỷ.]

[Quá ngọt, lúc trước không xem trọng cp này, không ngờ tới bây giờ lại ngọt như vậy.]

[Quả nhiên, tôi yêu nhất chính là kiểu bá tổng này.]

[Ôn Trĩ như đang nói, tôi có bạn trai, các người không có hu hu.]

Kết thúc vòng chạy, Tư Minh Trầm thành công giành lấy năm điểm, mang theo Ôn Trĩ bắt đầu hạng mục khiêu chiến khác.

Tống Thừa Vũ cũng đã hoàn thành bắn tên, vừa lúc gặp Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm. Hắn vuốt cằm, Ôn Trĩ nói một câu mơ hồ không rõ sau đó vọi vàng chạy theo anh chồng.

"Nhìn thấy thần tượng của em sao lại chạy nhanh như vậy." Tư Minh Trầm nắm tay Ôn Trĩ, không quên trêu chọc.

Ôn Trĩ "Em không có chạy, chỉ là tranh thủ thời gian khiêu chiến hạng mục cho chúng ta."

Tư Minh Trầm im lặng cầm tay cậu, lúc đi ngang qua Khương Tinh Nam và Tang Kỳ tuỳ ý nhìn thoáng qua.

Y cảm thấy hình như giữa hai người đó nảy sinh vấn đề.

Nhiệm vụ một ngày kết thúc, Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ thu hoạch được mười lăm điểm, tạm thời đứng đầu.

Tống Thừa Vũ thu hoạch được mười điểm, đứng thứ hai.

Tang Kỳ và Khương Tinh Nam thu hoạch được năm điểm, xếp thứ tư.

Tổ tiết mục đang tính toán số phiếu, số phiếu của Tang Kỳ và Khương Tinh Nam trước mắt cao đến bất thường, gần như cùng một tên mà ném ra 60 vạn phiếu. Mà Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ hai lần trước số phiếu cao nhất tạm thời đứng thứ nhất đếm ngược.

Kế tiếp là khâu thêm phiếu.

Đối mặt với chờ đợi của mọi người, Tống Thừa Vũ thấp giọng nói: "Tôi tặng điểm số của tôi cho Tinh nam và Tang tien sinh."

Khương Tinh Nam sửng sốt, sau đó cong môi cười: "Cảm ơn."

Tống Thừa Vũ vẻ mặt ôn hòa, cười gật đầu.

Chỉ còn lại Bạch Tương, điểm của hắn ít, cũng không tạo nên ảnh hưởng gì, cuối cùng tặng điểm số của mình cho Thịnh Bách và Trần Tranh.

Mặc kệ khu bình kêu rên, tổ tiết mục vãn tuyên bố kết quả phiếu bầu như cũ.

Tính đến thêm phiếu, Tang Khương xếp số một.

Hà Tạ xếp số hai.

Trần Thịnh xếp thứ ba.

Tư Ôn xếp cuối cùng.

Đối với việc bọn họ bọn họ giành được vị trí đứng đầu, Khương Tinh Nam cũng không kinh ngạc, dù sao có tổ tiết mục thêm phiếu, hẳn là sẽ cao hơn người khác không ít.

Nhưng khi họ thấy số phiếu bầu của dân mạng vẫn là đứng đầu, trong lòng có hơi nghi ngờ.

Lấy hình thức ở chung của hắn và Tang Kỳ bây giờ, giành lấy vị trí đứng đầu gần như là không có khả năng, huống hồ kỳ này hắn và Tang Kỳ biểu hiện cũng không tốt, dân mạng không thể đột nhiên điên cuồng bỏ phiếu cho hắn được.

Thấy Khương Tinh Nam nhíu chặt mi, Tang Kỳ ôn nhu kéo tay hắn: "Cảm ơn mọi người ủng hộ tôi và Tinh Nam."

[Ôi vãi, có phải có mờ ám không vậy? ]

[Tang Kỳ và Khương ảnh đế còn có fan cp sao? Tôi khong tin bọn họ có số phiếu cao như vậy.]

[Đúng thế, không phải là tổ tiết mục theo túng số phiếu đó chứ? ]

[Số phiếu của ông bà tôi đều ném cho Ôn Trĩ, sao bọn họ có thẻ thứ nhất đếm ngược? ]

[Có kịch bản, có mờ ám, tôi không phục!]

Phòng ở được sắp xếp lại lần nữa, Tư Minh Trầm lo lắng Ôn Trĩ có chênh lệch, trầm giọng nói: "Không sao, lần sau chúng ta lại cố gắng, nhất định có thể trở lại tầng cao nhất."

Ôn Trĩ cũng tương tự sợ Tư Minh Trầm không vui, cười trêu chọc: "Chúng ta sắp xếp lại căn phòng một chút, là có thể ở được rồi."

Nhưng rất nhanh sau đó, hiện thực đã hung hăng vả mặt Ôn Trĩ.

Căn phòng của bọn họ hoàn toàn không cần thu dọn, bởi vì chẳng có gì cả.

Tư Minh Trầm từng tới căn phòng này nên có một ít chuẩn bị tâm lý. Thấy Ôn Trĩ kinh ngạc đến ngây người, y vỗ đầu Ôn Trĩ: "Có phải là khổ sở rồi không."

Ôn Trĩ vẻ mặt cầu xin: "Có thể ở cùng anh, có ở chuồng heo em cũng bằng lòng."

[Ha ha ha Ôn Trĩ quá đáng yêu.]

[Hoàn cảnh tầng một thật quá chênh lệch rồi.]

[Tảng đá trên giường không phải là có nệm chăn sao? Là tôi nhớ nhầm sao? ]

[Đó là vật tư lúc trước Ôn Trĩ nhường lại, một lần nữa chia lại đương nhiên không còn.]

Xe vật tư phân phối vật tư từ tầng cao nhất, Tang Kỳ vừa tắm rửa xong, mặc quần áo ra xem những vật kia, ánh mắt rơi vào đệm chăn.

Anh ta từng có suy nghĩ muốn lấy đi, nhưung cố kỵ hình tượng bản thân, cuối cùng phóng khoáng nói: "Chúng tôi không cần gì hết, giữ lại cho Ôn Trĩ ở tầng dưới cùng đi."

Khương Tinh Nam đứng ở phòng khách, hỏi thăm người đại diện chuyện phiếu bầu.

Người đại diễn nói cho hắn biết, chuyện phiếu bầu công ty không có ra tay, có lẽ là tổ tiết mục.

Hắn nhìn vẻ mặt hài lòng thảnh thơi của Tang Kỳ, thầm sinh ra hoài nghi.

Khi xe vật tư chuyển đến căn phòng của Ôn Trĩ thì vẫn còn rất nhiều thứ, bao gồm cả nệm chăn và đồ ăn.

Mặc dù chỉ có mỳ ăn liền và rau xanh, lạp xưởng hun khói, dù sao cũng tốt hơn lần đầu chỉ có một chiếc quần lót rất nhiều.

Ôn Trĩ chọn chọn lựa lựa, chuẩn bị buổi tối nấu hai bát mỳ.

Chờ cậu quay đầu lại, Tư Minh Trầm đã thu dọn giường chiếu xong xuôi, đang tiến hành làm sạch.

Đệm chăn có hơi mỏng, Tư Minh Trầm lấy áo khoác nhung khá dày trong hành lý trải phía trên, y thích áo khoác dài, Ôn Trĩ ngủ phía trên chắc là đủ ấm.

Bởi vì là giường đất, cần có củi đốt, Tư Minh Trầm phát hiện chỗ nhóm lửa không có dấu tích bị sử dụng, dự định ra ngoài nhặt củi về nhóm lửa.

"Tri Tri, em ở lại đây, anh đi nhặt củi." Tư Minh Trầm mặc áo khoác vào.

Ôn Trĩ nhìn ra ngoài: "Sắp tối rồi, anh ra ngoài không an toàn, em đi cùng anh."

Tư Minh Trầm: "Không cần đâu, em nấu bát mỳ, tự anh đi."

Mặt trời đã sắp xuống núi, Ôn Trĩ sợ Tư Minh Trầm bị sói trên núi bắt đi, vẫn khăng khăng đòi đi theo.

Ban đêm rất lạnh, cậu cố ý mặc áo bông cùng Tư Minh Trầm nắm tay đi đốn củi.

Trên đường đi ahi người dính như keo, tay chưa từng buông, Ôn Trĩ không cảm thấy lạnh chút nào.

Hiếm lắm mới có dịp leo núi, Tư Minh Trầm nhặt củi, Ôn Trĩ phụ trách buộc củi.

"Cho anh cái này." Trước khi đi, y cởi găng tay của mình ra đưa cho Ôn Trĩ, "Mang vào."

Ôn Trĩ không nhận: "Anh nhặt củi thì anh mang đi. Em đâu cần tới, không cần mang."

Tư Minh Trầm không nghe cậu khuyên, giúp Ôn Trĩ mang vào tay: "Chờ anh, đừng đi đâu hết."

Thợ quay phim chỉ có một người, vốn định cùng Tư Minh Trầm nhặt củi nhưng bị từ chối.

Tư Minh Trầm đề nghị thợ quay phim ở lại với Ôn Trĩ, hai người làm bạn, sau đó một mình cõng giỏ trúc rời đi.

[Tư tổng thật sủng Ôn Trĩ.]

[Xem Ôn Trĩ như đứa trẻ mà chiều chuộng.]

[Chỉ khi gặp được khảo nghiệm mới nhìn ra tình người. Lúc Tang Kỳ và Khương Tinh Nam ở chung, Khương Tinh Nam nhiều lần đề nghị đi nhặt củi, nhưng Tang Kỳ không muốn đi. Cuối cùng Khương Tinh Nam nhặt vè còn bị Tang Kỳ ghté bỏ củi có mùi không dùng.]

[Nhắc đến chuyện này tôi liền bực mình, vì sao số phiếu của Tang Kỳ và Khương Tinh Nam lại cao đến vậy? Sẽ không phải gian lận đó chứ.]

[Tôi đang tra id bỏ phiếu cho bọn họ, mắt muốn mù đến nơi rồi, các bạn đoán xem tôi tra được cái gì? ]

Rất nhanh, Ôn Trĩ đã dùng cỏ ven đường cò thành sợi dây, đợi Tư Minh Trầm mang củi về thì buộc lại, chỉnh tề gấp ở một bên. Mặc dù có hươi mệt, nhưng nghĩ đến ban đêm hai người ngủ trong chăn sẽ ấm áp, lập tức cảm thấy đáng giá.

Giữ ấm một đêm cần rất nhiều củi, Tư Minh Trầm gần như dạo hết đỉnh núi gần đây, cố gắng chọn những cành cây chắc mang về, như vậy có thể chỉ cần thêm củi một lần, để nó cháy được lâu hơn.

Dọc được nhiều quả dại, Tư Minh Trầm dừng lại hái được một ít táo chua và quả tra rừng.

Ôn Trĩ bình thường ăn được nhiều, sau bữa ăn đều sẽ ăn một ít tiêu thực, y nhớ trong rương hành lý không có.

Đồ ăn của bọn họ có hạn, mang một ít quả dại về cũng không tệ.

Tư Minh Trầm hái được một ít, bỏ vào túi.

Nửa tiếng sau, hai người theo như đã phân công mà chỉnh lý 40kg củi, chuẩn bị xuống núi.

Lúc này Tư Minh Trầm giao cái sọt đồ chơi cho Ôn Trĩ, còn mình thì chồng củi thành một chồng lớn, chuẩn bị cõng lên.

Ôn Trĩ nóng nảy: "Tư Tư, đồ của anh nặng quá, chia cho em ít đi."

Tư Minh Trầm: "Không sao, anh có thể, đường xuống núi không dễ di, em cõng đồ sẽ dễ xảy ra chuyện."

Ôn Trĩ vẫn không chịu, cõng 40 kg củi kia đau lòng muốn chết: "Chia cho em ít đi."

Cuối cùng Tư Minh Trầm chịu thua Ôn Trĩ, chưa bớt củi cho Ôn Trĩ.

"Mệt thì nói với anh."

"Không sao." Ôn Trĩ cõng 10 kg củi trên lưng, ước lượng: "Không nặng chút nào."

Tư Minh Trầm vỗ tay Ôn Trĩ, dẫn cậu xuống núi.

Ôn Trĩ lúc này mới cười "Tư Tư, chúng ta có.." Nói được một nửa chợt dừng lại, để ý ống kính mà nói tiếp: "Giống như bạn bè làm xong việc cùng nhau về nhà không?"

Tư Minh Trầm: "Giống."

Ôn Trĩ vẫn cảm thấy Tư Minh Trầm cõng nặng, nắm lấy sợi dây trên vai, đề nghị: "Tư Tư, em hát cho anh một bài cổ vũ nha."

Tư Minh Trầm: "Bài hát, liệu có lạc nhịp không?"

Ôn Trĩ: "Anh mới hát lạc nhịp."

Tư Minh Trầm cười: "Hát đi, hát hay có thưởng."

Ôn Trĩ hắng giọng một cái, thanh tuyến mềm mại uyển chuyển: "Lúc trước một một tiểu hòa thượng xuống núi hái nấm, cây nấm không có dẫm lên, nhặt về một búp bê vải. Em bé nói" Tư Tư, vì sao anh không có tóc? "Tư Tư nói" Thức đêm tăng ca tóc rụng sạch rồi. "."

Hát đến cuối cùng, Ôn Trĩ tự mình cảm thấy buồn cười.

Tư Minh Trầm cau mày: "Hát không tệ."

Ôn Trĩ mặt dày mặt dạn đưa tay: "Thưởng đâu."

Tư Minh Trầm lấy ra ba quả táo chua và quả mận bắc trong túi đặt lên tay Ôn Trĩ: "Về nhà lại ăn."

"Quả mận bắc!" Ôn Trĩ dùng tay chà xát, bỏ vào miệng: "Thật ngọt."

Tư Minh Trầm bất đắc dĩ cười một tiéng: "Tại sao không đợi về nhà rửa rồi ăn? Em như thế sẽ bị tiêu chảy."

Ôn Trĩ: "Ăn bẩn sống lâu."

Táo chua rất ngọt, Ôn Trĩ một hơi ăn xong còn sờ túi Tư Minh Trầm, Tư Minh Trầm ngăn cũng vô dụng. Cứ như vậy ăn một đường, Ôn Trĩ về đến nhà đã lửng dạ.

Trời đã tối, nên thổi lửa nấu cơm.

Tư Minh Trầm bắt đầu suy nghĩ làm sao đốt sưởi.

Dù Tư Minh Trầm khá toàn năng nhưng loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên làm, lên mạng tìm chút tư liệu, mới bắt đầu châm lử đốt củi.

Ôn Trĩ đã nấu nước chuẩn bị nấu mì.

Vật liệu của bọn họ có hai quả trứng gà, bọn họ quyết định bữa tối để cho Tư Minh Trầm ăn trước, dù sao Tư Minh Trầm cõng củi về rất vất vả, sáng mai làm sandwich thì hai người mỗi người một nửa.

Bận rộn nửa giờ, rốt cục hai người cũng ngồi ben bếp lò đơn sơ ăn cơm, Ôn Trĩ phát hiện Tư Minh Trầm đi nhặt củi nhưng vẫn rất sạch sẽ, không hề có dáng vẻ làm việc, trái lại là mình, trên tạp dề bừa bộn. Cậu đem giấu tạp dề đi, ý đồ che giấu tội của mình.

Tư Minh Trầm hiển nhiên đã thấy được, nếm thử một miếng mỳ Ôn Trĩ làm: "Không tệ."

Ôn Trĩ khiêm tốn nói: "Cũng tạm, tay nghề nấu mỳ của em cũng không tệ lắm."

Tư Minh Trầm phát hiện trong bát của mình có một quả trứng gà, gặp bỏ vào chén Ôn Trĩ: "Em ăn đi."

Ôn Trĩ vội gắp trở về, nói dối không cần bản nháp: "Em vừa ăn xong, sắp no rồi."

Tư Minh Trầm ngữ khí trầm thấp: "Lại ăn một cái nữa, bữa tối nên ăn no một chút, nếu không nửa đêm lại đói."

"Em đâu có nửa đêm đói." Ôn Trĩ cúi đầu nhìn trứng gà trong bát mình, chia nó thành hai nửa, gắp cho Tư Minh Trầm một nửa: "Tư Tư, chúng ta cùng ăn."

Lần này Tư Minh Trầm không từ chối, ăn hết trứng gà.

Ôn Trĩ ăn sạch sẽ, hai túi mì ăn liền đến cặn cũng chẳng còn, thiếu chút là liếm bát.

Tư Minh Trầm nhìn, trong lòng khó chịu.

Hoàn cảnh đêm nay của bọn họ thật sự quá chênh lệch, có lẽ từ khi Ôn Trĩ sinh ra đến bây giờ chưa từng ở căn phòng như thế.

Trực tiếp đêm nay kết thúc, đám dân mạng trong khu bình luận còn không nỡ mà tạm biệt hai người.

[Tư Tư và Ôn Trĩ thật ngọt.]

[Tư tổng thật thân sĩ, Tang Kỳ so ra thật khiến tôi buồn nôn.]

[Nhanh đi ăn dưa! Sự kiện bỏ phiếu hôm nay có người đào ra!]

[Dưa ở đâu! Có phải tổ tiết mục có nội tình? ]

Thợ quay phim rời đi không lâu bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Tư Minh Trầm mở cửa, phát hiện trong tay Khương Tinh Nam mang theo rất nhiều thứ, đứng ở bên ngoài.

"Có chuyện gì sao?'

Khương Tinh Nam đưa đồ ăn và đồ dùng cho Tư Minh Trầm:" Tôi mang cho hai người ít đồ, anh dùng đi. "

Vẻ mặt Tư Minh Trầm lãnh đạm:" Không cần, cảm ơn. "

Khương Tinh Nam thấy cửad sắp đóng lại, vội vàng giải thích:" Không phải Tang Kỳ để tôi đưa tới, là tự tôi muốn đưa. "

Tư Minh Trầm hơi giật mình:" Tự anh? "

Lúc này Ôn Trĩ đã nghe tiếng động mà chạy tới, nhìn thấy Khương Tinh Nam và đống đồ trong ngực hắn, wow một tiếng, sau đó nhỏ giọng hỏi:" Vì sao anh lại đưa vật tư cho chúng tôi? "

Khương Tinh Nam không biết nên giải thích thế nào về chuyện này.

Từ khi Tang Kỳ và hắn vào ở trên tầng cao nhất, hắn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, nhân khí hiện tại của Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm rất cao, làm sao có thể đột nhiên thứ nhất đếm ngược.

Cho nên hắn đoán có lẽ là tổ tiết mục ở phía sau thao túng số phiếu, cố ý đưa số phiếu của Ôn Trĩ cho bọn họ.

Có lẽ là vì hiệu quả của tống nghệ, tăng cao tranh luận, phòng ngừa hắn và Tang Kỳ bị out.

" Vật tư của chúng tôi rất nhiều, muốn đưa hai người một ít. "

Khương Tinh Nam đặt đồ xuống quay người rời đi.

Đối với hành động của Khương Tinh Nam, Tư Minh Trầm có hơi không nhìn thấu. Nhưng hôm nay Khương Tinh Nam có thể giành lấy vị trí dẫn đầu, quả thực là bất ngờ.

Ôn Trĩ ngồi xổm trước đống vật tư, sờ lên:" Tư Tư, chúng ta mang về không? "

Tư Minh Trầm trầm tư một lát:" Mang về đi, bên trong có bánh bích quy, em đói bụng thì ăn. "

Ôn Trĩ vui vẻ đem đồ vào.

Đêm nay, Ôn Trĩ tiến vào ổ chăn ấm áp dễ chịu, rất nhanh đã buồn ngủ. Mặc dù cậu cõng không nhiều củi, nhưng lượng vận động cũng xem như vượt quá bình thường, cánh tay và chân đều đau.

Tư Minh Trầm bật máy tính lên, liên hệ với trợ lý Văn để điều tra một chút chuyện bỏ phiếu lần này.

Trợ lý Văn trả lời rất nhanh, Tư Minh Trầm thuận tiện nhắc nhở:" Ai gây chuyện thì tìm người đó tính sổ, đừng liên luỵ đến người khác. "

Trợ lý Văn:" Đã hiểu. "

Khép lại máy tinh, Tư Minh Trầm chuẩn bị đi ngủ. Y không biết là sự kiện bỏ phiếu đêm nay sớm đã bị dân mạng tìm ra mánh khoé, từng bước tìm ra chứng cứ.

Ngày hôm sau, lúc Tư Minh Trầm dậy thì Ôn Trĩ hiếm khi rời giường từ sớm. Trong căn phòng nhỏ đơn giản có hai phòng, bên ngoài là phòng khách cũng là phòng bếp, Ôn Trĩ đang ngâm nga làm bữa sáng.

" Buổi sáng tốt lành. "

Thấy mặt mũi Ôn Trĩ đầy vết đen, Tư Minh Trầm còn chưa tỉnh ngủ cũng thanh tỉnh hơn nửa.

" Làm sao vậy.'Y lấy cái khăn mặt nhúng vào nước ấm lau mặt cho Ôn Trĩ.

Ôn Trĩ tuỳ tiện cười một tiếng: "Em không biết nhóm bếp, làm rất lâu."

Bữa sáng hôm nay phong phú, nhờ có bít tết và dăm bông Khương Tinh Nam đưa tới, bánh mì cũng rất thơm ngon.

Tư Minh Trầm dặn cậu: "Lần sau nhớ gọi anh, đừng tự làm, lỡ bị bỏng thì làm sao."

Ôn Trĩ ôm Tư Minh Trầm, trân quý thời gian trước khi chạy máy mà vuốt ve an ủi.

Lúc này nhân viên tổ công tác đúng lúc gõ cửa.

"Bộ phận marketing mở cả đêm, sáng nay tôi vừa tỉnh dậy nhìn hotsearch liền sợ ngây người."

"Đúng vậy đó, có lẽ nhà sản xuất bị làm tức chết rồi.

" Đến cùng là Tang Kỳ hay là Khương Tinh Nam? Hai người bọn họ không đến mức đó chữ, dùng thủ đoạn cỡ này. "

Ôn Trĩ tranh thủ thời gian mở điện thoại, phát hiện hotsearch" Tang Kỳ Khương Tinh Nam quẹt phiếu "bị treo ở trang đầu.

Tối qua có dân mạng chỉnh lý ID bỏ phiếu, phát hiện cứ mỗi hai giờ đều sẽ cso mấy vạn ID bỏ phiếu cho cp Khương Tinh Nam, qua chỉnh lý, những ID này rõ ràng đều liền nhau và có quy luật.

Đủ loại chứng cứ chúng minh, Khương Tinh Nam và Tang Kỳ tồn tại hành vi quẹt phiếu.

Theo dân mạng tính ra, bọn họ quẹt khoảng 50 vạn phiếu.

Bên dưới weibo mắng rất khó nghe.

[Không ngờ tới một cái tống nghệ thế mà lại khiến một vài bá tổng làm to chuyện, thậm chí chơi loại thao tác này.]

[Khương Tinh Nam bốn năm không gặp, sao đột nhiên lại biến thành thế này.]

[Đoán Khương Tinh Nam và Tang Kỳ không chịu nổi hoàn cảnh kém ở tầng 1 cho nên mới mua phiếu.]

[Nếu như lần này bọn họ vẫn thứ nhất đếm ngược thì sẽ bị đào thải nhỉ.]

[cho nên chính là muốn hot thôi. Mặc kệ là Khương Tinh Nam muốn hot hay là Tang Kỳ muốn nổi danh, thủ đoạn ti tiện này của bọn họ quá buồn nôn.]

Ôn Trĩ thuật lại nội dung trên weibo cho Tư Minh Trầm nghe:" Tư Tư, anh cảm thấy bọn họ quẹt phiếu sao? "

Tư Minh Trầm:" Ừ. "

Ôn Trĩ:" Vậy hôm qua Khương Tinh Nam tặng đồ cho chúng ta cũng là vì chuyện này? Nhưng em cảm thấy hắn rất chân thành, có phải là Tang Kỳ ra chủ ý xấu, hắn không thể ngăn cản? "

Tư Minh Trầm:" Xem chút đi. "

Hôm nay mọi người có hoạt động tập thể, lúc tụ tập ở tầng một khách sạn, ngoại trừ Tang Kỳ và Khương Tinh Nam, tất cả mọi người đều đã đến đủ.

Hôm nay Tống Thừa Vũ mặc áo sơ mi màu lam nhạt và quần jean màu đen, nhìn giống như hai tám hai chín tuổi.

Ôn Trĩ chỉ nhìn thoáng qua liền bị Tư Minh Trầm bắt được, cậu lập tức giả mù sa mưa nhìn khắp bốn phía, giả bộ như chưa tỉnh ngủ.

Tổ tiết mục cũng đang xử lý sự kiện quẹt phiếu.

Chờ Khương Tinh Nam và Tang Kỳ xuống tới nơi, không khí giữa hai người rõ ràng không đúng, vô cùng nghiêm túc.

Tống Thừa Vũ nhìn ánh mắt mệt mỏi của Khương Tinh Nam, lấy điện thoại ra gửi cho người đại diện một tin nhắn wechat.

Có Khương Tinh Nam và Tang Kỳ, không khí giữa mọi người có hơi xấu hổ, không trò chuyện tự nhiên như vừa rồi.

Mãi đến trưa, sự kiện quẹt phiếu trên mạng ngày càng nghiêm trọng, lúc Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm ở bên ngoài phơi khoai lang còn nghe được nhân viên công tác thảo luận.

Đại khái là qua cố gắng một đêm của tổ tiết mục, bọn họ phát hiện có 60 vạn phiếu là số phiếu giả.

Ôn Trĩ hít sâu một hơi, lẩm bẩm:" Cần gì vậy chứ? Mất mặt bao nhiêu. "

Tư Minh Trầm:" Loại người như Tang Kỳ, em không thể dùng suy nghĩ của người bình thường mà phán đoán, dù sao anh ta cũng không phải người bình thường. "

Ôn Trĩ vụng trộm cười:" Anh nói đúng. "

Đến buổi trưa, tổ tiết mục công bố loại bỏ lần bỏ phiếu này, hướng gió trên mạng lập tức thay đổi, gần như tất cả acc marketing đều mang chủ đề" Khương Tinh Nam quẹt phiếu "mà lên hotsearch, danh dự của Tang Kỳ hoàn toàn mất. Gần như chỉ trong nháy mắt lửa giận của toàn bộ dân mạng đều tập trung lên người Khương Tinh Nam, thậm chí còn có nội bộ nhân viên vạch trần. Hành vi quẹt phiếu lần này chính là công ty Khương Tinh Nam chỉ thị.

Công ty của Khương Tinh Nam không tính là lớn, vừa mới thành lập, tài nguyên nhân mạch không nhiều. Đối với chỉ trích của dân mạng, năng lực phòng quan hệ xã hội kém cỏ, hoàn toàn bị cuốn theo không thể làm sáng tỏ.

Ôn Trĩ luôn chú ý chuyện này, phát hiện nước bẩn đều hắt lên người Khương Tinh Nam, Tang Kỳ toàn thân trở ra, tức giận.

" Tư Tư, không công bằng. "Ôn Trĩ nói ra suy nghĩ của mình," nếu nhưu Khương Tinh Nam thật sự cùng với Tang Kỳ mưu đồ quẹt phiếu, vậy nên là hai người cùng bị treo trên hotsearch là đúng tội, nhưng em cảm thấy chuyện này Tang Kỳ mới là chủ mưu, nếu không anh ta cũng sẽ không vội vã phủ sạch quan hệ. "

Tư Minh Trầm cũng lấy được kết quả điều tra của trợ lý Văn, kết quả biểu hiện, địa chỉ IP của doanh nghiệp quẹt thẻ là công ty vận doanh, địa chỉ ở hải ngoại, cũng chính là công tay hải ngoại của Tang Kỳ.

" Ừ, chuyện này quả thật là bút tích của Tang Kỳ. "

Ôn Trĩ càng tức giận hơn:" Em nói mà, làm sao có thể không có anh ta. Chuyện mình làm sai lại trốn như rùa đen rụt đầu, đẩy toàn bộ lửa giận lên người bạn mình, quá đáng. "

Tư Minh Trầm:" Nếu như anh không nói sai, Khương Tinh Nam là bạn trai Tang Kỳ. "

Ôn Trĩ:" Vậy càng tồi hơn. "

Đến tối, tổ tiết mục tuyên bố bài xin lỗi, mà phòng làm việc của Khương Tinh Nam không có bất kỳ đáp lại nào.

Xảy ra chuyện này, có lẽ Khương Tinh Nam và Tang Kỳ sẽ không tiếp tục tham gia nữa. Cữ không rõ ràng như thế, Ôn Trĩ nén giận.

Tư Minh Trầm đang ở trong phòng làm việc, Ôn Trĩ mặc áo khoác vào ra ngoài tản bộ, đúng lúc gặp được hai người.

Đình nghỉ mát phía sau vắng vẻ, Tư Thị đứng đó vẻ mặt nghiêm túc, Khương Tinh Nam ngồi trên bậc thang buông thõng mắt.

Rất nhanh Tống Thừa Vũ đã phát hiện ra Ôn Trĩ, Ôn Trĩ lúng túng lên tiếng chào hỏi, nhẹ nhàng đi tới.

" Các anh nói chuyện đi, em chỉ đi ngang qua thôi. "Ôn Trĩ định đi ngay, đột nhiên Khương Tinh Nam gọi lại.

" Ôn Trĩ, xin lỗi, là tôi và Tang Kỳ chiếm hạng nhất của hai người, mới hiến hai người phải ở trong hoàn cảnh như vậy. "

Ôn Trĩ rộng lượng lắc đầu:" Không sao, tôi tha thứ cho anh. "

Khương Tinh Nam nhìn cậu, ngữ khí rất nhẹ, dường như bị rút sạch sức lực:" Nhưng chuyện quẹt phiếu này tôi cũng không cảm kích. "

Ôn Trĩ sửng sốt" Ừ, tôi tin anh. "

Khương Tinh Nam chậm rãi cúi đầu:" Cảm ơn. "

Ôn Trĩ đứng giữa đường, đi không được mà không đi cũng không phải. Thế là cậu nhân dịp này đề nghị với Khương Tinh Nam:" Nếu anh đã không biết rõ tình hình, đó chính là Tang Kỳ làm. Theo tôi thấy, anh trực tiếp vạch trần việc ác của Khương Tinh Nam, hậu quả chuyện này nên để anh ta gánh chịu. "

Khương Tinh Nam cười khổ một tiếng, không nói gì.

Ôn Trĩ đột nhiên nghĩ đến, Khương Tinh Nam và Tang Kỳ hình như là một đôi, như vậy chuyện này có lẽ là Khương Tinh Nam lo lắng cho Tang Kỳ.

" Là Tang Kỳ đẩy anh ra trước, nếu không những cái kia là anh làm sao? Vì sao tài khoản marketing đều nói là anh làm, còn phải là anh ta sao? "

Khương Tinh Nam thở dài:" Tôi biết. "

Ôn Trĩ ngồi xuống bên cạnh Khương Tinh Nam" Cho nên anh ta bất nhân anh cũng có thể bất nghĩa. Anh và anh ta kết giao rất lâu rồi sao? Anh có hiểu rõ anh ta không? "

Khương Tinh Nam vẻ mặt cô đơn:" Có lẽ là tôi không hiểu rõ đi. Bốn năm đại học kết giao, đều khiến tôi không cách nào hoàn toàn hiểu ra anh ta. "

" Hai người kết giao bốn năm đại học? "Ôn Trĩ bõng nhiên đứng dậy," Cho nên anh ta hoàn toàn chưa từng kết giao với tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.