Tư Minh Trầm giật mình.
Ngày càng có nhiều nước mắt xuyên qua áo sơ mi, làm ướt lưng y.
Tư Minh Trầm quay người, nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của Ôn Trĩ lên, thần sắc cô đơn mang theo rung động và xúc động.
"Đừng khóc."
Tư Minh Trầm hơi cúi đầu, dù giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng khó nén lo lắng: "Từ sau khi em mất trí nhớ, thật giống như đứa nhỏ."
Ôn Trĩ yếu ớt cau mày: "Vậy anh thích không?"
Ngay lúc này, hai đôi mắt đối diện nhau.
Tư Minh Trầm im lặng một lát: "Thích."
Ôn Trĩ nín khóc mỉm cười, vòng tay qua eo Tư Minh Trầm: "Vậy chúng ta hẹn hò đi, giống như lúc cao trung vậy."
Đôi con người màu nâu nhạt mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa, Tư Minh Trầm hỏi: "Giống như lúc cao trung?"
Ôn Trĩ gật đầu: "Chính là hẹn hò thuần khiết, cảm giác như mối tính đầu."
Hai như mối tính đầu, hình như làm cho tâm tình Tư Minh Trầm không tệ, ý cười chạm tới đáy mắt.
"Được."
Ôn Trĩ thấy Tư Minh Trầm đồng ý, tâm tình cũng rất tốt, bởi vì như thế mang ý nghĩa đoạn hôn nhân vỡ vụn của bọn họ đã được tu bổ, ly hôn là không thể nào.
Ước định đạt thành, Ôn Trĩ chăm chú nhìn Tư Minh Trầm, ngay cả khi nắm tay, mỗi ngón tay đều chặt chẽ dính vào nhau, như sợ người ta chạy mất.
Trở lại phòng ngủ, Ôn Trĩ chậm rãi ngồi trên giường, vừa chuẩn bị cởi cúc áo.
Tư Minh Trầm nhìn Ôn Trĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thoa-thuan-ly-hon-voi-lao-dai-toi-mat-tri-nho/3317293/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.