Sau câu nói cuối cùng, trong phòng rất lâu không có tiếng trả lời, hoàn cảnh xung quanh giống như ngăn cách hai người, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ.
Ngón tay đặt trên đùi hơi cuộn lại, ánh mắt Tư Minh Trầm trầm xuống, trên mặt lại không có thay đổi quá lớn, vẫn mang theo vẻ bình tĩnh thường ngày.
"Ôn Trĩ." Tư Minh Trầm gọi tên Ôn Trĩ, "Là tôi có chỗ nào đó, làm không tốt sao?"
Giọng y trầm thấp, chỉ là nhẹ hơn bình thường một chút, bên trong giọng nói thoáng mang theo vài phần kiềm chế.
Lúc này, nội tâm Ôn Trĩ dâng lên cảm giác áy náy. Tư Minh Trầm đối với cậu tốt, thậm chí còn tốt hơn mấy người rêu rao vì yêu nhưng thực chất lại chẳng làm gì cả.
Có đôi khi cậu lại nghĩ, nếu như cậu không yêu Tư Minh Trầm thì thật tốt biết bao? Như vậy thì cuộc hôn nhân này, có thể luôn duy trì hiện trạng.
"Anh rất tốt." Ôn Trĩ không có dũng khí đối mắt với y, khẽ cúi đầu.
Đôi mắt màu nâu nhạt thâm thuý luôn nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Ôn Trĩ, Tư Minh Trầm hỏi: "Vậy tại sao muốn ly hôn với tôi, có thể cho tôi biết lý do không?"
Điều hòa không khí 28 độ, lưng Ôn Trĩ phủ một tầng mồ hôi lạnh, tay ngày càng lạnh.
Vấn đề này giống như lột ra vết sẹo sâu nhất trông cuộc hôn nhân này, bày ra dưới ánh mặt trời.
Không khí oi bức bao phủ quanh người cậu, khiến cậu dần không thở nổi.
Rất lâu sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thoa-thuan-ly-hon-voi-lao-dai-toi-mat-tri-nho/2730191/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.