Lục Nan chỉ trầm mặc vài giây nhưng lại giống như đã trầm mặc thật lâu thật lâu rồi vậy, lâu đến mức anh – người chưa từng để lộ ra sự mệt mỏi trước mặt người khác lại đột nhiên có chút mệt mỏi, thậm chí đã mệt đến cùng cực.
Anh nói: "Em không làm phiền tôi gì cả."
Đối với những suy nghĩ thâm căn cố đế này của Lâm Dữ Hạc, Lục Nan không hề phản bác lại, anh chỉ trả lời duy nhất câu nói ấy của cậu.
"Tôi không muốn làm gì cả, người tôi thích chỉ có mình em."
Lục Nan nói chuyện rất bình tĩnh, tựa hồ chẳng hề phù hợp với lời tỏ tình như thề non hẹn biển mà lẽ ra nó nên thể hiện.
Ngược lại càng giống như một lời trần thuật bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Có lẽ là đã biết Lâm Dữ Hạc chẳng chút quan tâm tới những chuyện có liên quan tới tình cảm, vậy nên Lục Nan cũng không nói nhiều nữa.
Anh chỉ nói: "Không còn sớm nữa rồi, ăn cơm thôi."
Dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn bữa tối rồi, món ăn bày ra đầy oặp bàn, rất thịnh soạn. Canh bí hầm xương đang bốc lên làn khói trắng nghi ngút thơm phức, những lát thịt bò béo ngậy nổi lên trong bát canh chua tươi ngon, đĩa rau cải giòn rụm nhuộm một tầng ánh sáng óng ánh, nấm ngọc châm đầy đặn vốn trắng mềm lại nhiễm chút màu vàng kim bởi những lát thịt hơi cháy.
Còn có cả món hoành thánh cay* đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Dữ Hạc, bệnh cảm mạo của cậu vừa mới khỏi, rốt cuộc sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thoa-thuan-ket-hon-toi-muon-ly-hon-cung-khong-duoc/922837/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.