Trước ngực bị vô ý cố ý ma sát tạo nên sự ngứa ngáy đến quá mức phiền lòng, trong tức khắc Lâm Dữ Hạc phân tâm, bởi vậy cũng liền không thể chú ý tới, hơi thở đang hôn trên cổ bên cậu đã thay đổi nhiệt độ. Chờ đến khi cậu phát hiện ra thì nửa thân cậu đã bị hơi thở nóng rực ấy từng chút từng chút hun đến mềm nhũn ra, không còn chút sức lực nào. Đáng sợ nhất là, cái nóng bỏng ấy còn xuyên qua làn da xâm nhập vào trong xương tủy, nối tiếp nhau, im lặng hợp lại thành một đoàn. Đã không còn biết là bắt đầu từ khi nào nữa rồi. Thân thể trắng nõn mảnh khảnh đã bắt đầu dần nổi lên từng mảng từng mảng đỏ ửng, nhưng hơi nóng truyền tới từ trên của người còn lại vẫn là không cách nào tản ra. Vì vậy cái nóng rực ấy cứ vậy mà chầm chậm, chầm chậm di chuyển xuống, mãi cho đến lúc tích tụ lại ở phía dưới, nhen nhóm thành một ngọn lửa không thể giải tỏa. Ngọn lửa quá hừng hực, gần như là muốn tổn thương người khác. Lâm Dữ Hạc chưa từng trải qua những điều này. Giống hệt như trước đây cậu không hề biết rằng hôn sẽ khiến cho người ta mềm nhũn chân, cậu cũng không hề biết khi ra làm ra một chút vết tích trên người cũng sẽ khơi gợi lên khát khao. Cậu bị trói chặt trong vòng tay cường tráng, bắp tay dán lên sau eo cậu nổi lên đường gân xanh, đường nét bắp thịt rõ ràng, cách một lớp vải, lại vẫn như cũ nóng đến phát bỏng trên vòng eo tinh tế thon thả của cậu. Khi cánh tay ấy đột nhiên thả lỏng ra, thậm chí Lâm Dữ Hạc cảm thấy bên eo bỗng lạnh lẽo. Sự giam giữ được buông bỏ đối với cậu mà nói nên là một chuyện tốt, nhưng chờ đến khi cậu phát giác ra bàn tay cùng với nụ hôn dày vò người khác ấy bắt đầu cùng nhau hướng xuống phía dưới, lại hoàn toàn mất hết sự thả lỏng, chỉ còn lại kinh sợ. Ngoài lồng ngực bị vô ý áp xuống ma sát ra, những nơi người đàn ông chạm qua đều là vị trí có thể sẽ bị lộ ra bên ngoài, Lâm Dữ Hạc cũng cho rằng chỉ vậy là được rồi. Nhưng cái đau nhức ngứa ngáy ở cần cổ vẫn còn chưa tản đi, người đàn ông lại bắt đầu tìm kiếm xuống phía dưới, thậm chí còn có xu thế muốn tiếp tục-- Lâm Dữ Hạc bị dọa đến mức trong nháy mắt liền tỉnh táo hơn phân nửa, vội vội vàng vàng giơ tay lên muốn đẩy người đàn ông ra, thậm chí còn hoảng loạn nắm bừa lấy tóc gáy của người đàn ông. "Không, đừng..." Lâm Dữ Hạc chỉ nắm một chút liền ý thức được có chỗ không đúng, cuống quýt xin lỗi người nọ: "Xin, xin lỗi, em không cố ý đâu..." Trong giọng nói của cậu thậm chí còn mang theo giọng mũi: "Chỗ đó không được... Xin lỗi..." Lại hướng xuống phía dưới nữa, nóng bỏng nối tiếp nhau không thể tản ra ấy sẽ thật sự bị phát hiện mất. Lâm Dữ Hạc sợ hãi lại hoảng loạn, thong dong bình tĩnh và hờ hững ngày thường đã bị đốt cháy từ lâu, bên tai vang lên tiếng vù vù. Thậm chí thẳng đến mười mấy giây sau, rốt cuộc cậu mới cảm nhận được nhiệt độ nóng ấm trên môi. Là Lục Nan hôn lên khuôn miệng không ngừng nói xin lỗi của cậu. Nụ hôn ôn nhu, nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo ý tứ an ủi động viên không thể rõ ràng hơn. "Không cần xin lỗi." Giọng nói từ tính của người đàn ông khiến cho vành tai cậu như nhũn ra. "Tôi không động nữa, đừng sợ." Lục Nan từng chút từng chút một nhẹ nhàng giúp cậu thuận khí, cứ im lặng như vậy ôm lấy cậu, thật sự không hề tiếp tục. Lâm Dữ Hạc dần dần bình phục lại, hít vào một hơi thật sâu. Trái tim còn đang nhảy loạn xạ, điều may mắn duy nhất của cậu, chính là chuyện này vẫn chưa bị Lục tiên sinh phát hiện. Cậu cố gắng muốn đè nó xuống trước khi bị người đàn ông phát hiện ra, nhưng kinh nghiệm của thân thể còn ngây ngô non nớt này thực sự quá ít ỏi, cảm xúc bị khơi dậy một cách dễ dàng như vậy, khi đang muốn đè nó xuống lại khó khăn đến mức gần như không làm được. Nhưng mà không như mong muốn, sau vài động tác sau đó, lý trí của cậu ầm ầm nổ tung, chẳng còn lại bao nhiêu nữa. Sức nóng tích tụ lâu ngày, giống như pháo hoa được mong đợi từ lâu, cuối cùng cũng nở rộ. Sau rực rỡ tươi đẹp, những hơi nóng ấy cũng bị phân tán từng chút một, một lần nữa rơi vào trong dòng máu chảy. Bên tai Lâm Dữ Hạc chỉ còn lại tiếng dòng máu nổ vang, hồi lâu sau, cậu mới nghe thấy được tiếng thở dốc dồn dập của chính mình. Quá mất mặt rồi. Cậu được Lục Nan ôm vào trong vòng tay, chôn mặt vào lồng ngực anh, tai đều đã nóng như lửa đốt. Người đàn ông mắt thấy sự tệ hại của cậu, nhưng không hề ghét bỏ, còn đang ôn nhu vỗ về tấm lưng Lâm Dữ Hạc, giúp cậu thuận khí. Lâm Dữ Hạc nức nở một tiếng. Đến cả dũng khí ngẩng đầu cậu cũng không còn nữa rồi. "Xin lỗi..." "Không sao nữa rồi." Chất giọng trầm thấp ôn nhu dỗ dành cậu: "Ngoan." Lục Nan chờ đến khi Lâm Dữ Hạc khôi phục được một chút rồi, liền bế công chúa cậu đứng dậy, bế cậu đi tới hồ nước trong phòng. Lâm Dữ Hạc trước đó bởi vì nhắc đến chuyện cùng nhau tắm mà kinh ngạc, lúc này đã hoàn toàn không có sức lực kháng cự lại nữa rồi. Tinh thần cảm thấy hổ thẹn càng nghiêm trọng hơn so với tiêu hao thể lực, cậu chỉ có thể mặc cho người ôm mình tiến vào nơi hơi nóng lượn lờ khắp không gian. Trong hồ nước rộng lớn là dòng suối nước nóng đang lưu động, nước là màu trắng nhạt, vô hình trung đem đến chút tác dụng che khuất tầm nhìn, cũng khiến cho Lâm Dữ Hạc thoáng thở phào nhẹ nhõm một cái. Cậu chậm rãi lại, tự mình đỡ lấy bên thành hồ đứng cho vững, không dùng tới sự hỗ trợ của Lục Nan nữa. "Cảm ơn... để em tự làm là được rồi ạ." Lâm Dữ Hạc cúi đầu, muốn nhanh chóng tẩy rửa một chút. Chuyện vừa rồi, cậu không muốn nhớ lại một chút nào. Điều may mắn duy nhất là, cuối cùng cũng kết thúc rồi. Nhưng cậu mới đứng vững được nửa phút thì đã thấy mặt nước bằng phẳng đột nhiên nổi lên gợn sóng. Lâm Dữ Hạc mờ mịt quay đầu lại, liền thấy Lục Nan còn đang mặc đồ ngủ trực tiếp bước vào trong hồ, đi về phía cậu. "Ca ca... Ưm?!" Câu hỏi nghi hoặc của Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp thốt ra, thân thể liền mạnh mẽ căng chặt lại, sống lưng cứng đờ lại thành một đường thẳng. Người đàn ông dán lên lưng cậu, vây nhốt cậu giữa thân thể và thành hồ, cúi đầu xuống, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Còn có tư thế bước đi phải giúp em sửa." Lâm Dữ Hạc lòng tràn đầy kinh sợ nghi hoặc: "...?!" Lục Nan khẽ hôn một cái xuống tai của cậu, chỉ bảo một cách kiên nhẫn vô cùng. "Ngày hôm sau đêm tân hôn, thường sẽ không giống với bước đi ngày thường." Làm một sinh viên ngành Y, Lâm Dữ Hạc không có khả năng không có kiến thức về phương diện này, cậu nghe hiểu rồi, lại hận không thể giả vờ không hiểu gì. "Không sao." Ngữ khí Lục Nan vẫn là loại hàm ý trấn an động viên cùng cực này: "Rất nhanh thôi." Đều đã đến loại thời điểm này, Lâm Dữ Hạc không có khả năng cự tuyệt nữa. Lúc Lâm Dữ Hạc chậm rãi lấy lại tinh thần, điều đầu tiên cảm nhận được chính là nhiệt độ ở đằng sau. Dán lên quá chặt chẽ, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập bừng bừng. Đầu ngón tay Lâm Dữ Hạc ngứa ngáy, không cách nào tự đè xuống được nỗi sợ hãi đang dâng lên. Nhưng không đợi đến khi Lâm Dữ Hạc biểu hiện ra cái gì, đối phương lại đột nhiên lui ra rồi. Người đàn ông ở đằng sau ôm Lâm Dữ Hạc chỉ bằng một tay, cúi cầu hôn lên hàng lông mi ẩm ướt của cậu. "Được rồi, không sao nữa rồi." Lâm Dữ Hạc giật mình. Cậu không ngờ tới, Lục Nan vậy mà sẽ lui lại. Lâm Dữ Hạc không có khả năng không biết dục vọng đến được một nửa lại bị cưỡng ép dừng lại sẽ có bao nhiêu khó chịu. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nan, vẻ mặt người đàn ông đã khôi phục lại như thường, tựa như không có khác so với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày. Nhưng chỉ cần nhìn nhiều hơn một cái là có thể phát hiện, trên thái dương Lục Nan nổi lên gân xanh, mạch máu ở cổ bên cũng rõ ràng có thể nhìn thấy, dưới đáy mắt của anh còn mang theo một chút tơ máu, căn bản không giống như bộ dáng bình tĩnh mà anh muốn biểu hiện ra. Lâm Dữ Hạc sững sờ nói: "Vậy anh..." Lục Nan tránh khỏi cái đề tài này. "Không sao, tắm một chút rồi đi nghỉ ngơi đi." Giọng của anh cũng đã đè nén xuống: "Mấy ngày nay vất vả em rồi." Lâm Dữ Hạc mím mím môi. Người vất vả mấy ngày nay cũng không phải cậu. Lâm Dữ Hạc nhớ tới trước khi kết hôn Lục Nan bận rộn suốt ngày suốt đêm, nhớ tới ngày tổ chức hôn lễ vẫn còn phải xử lý những cuộc gọi công việc, nhớ tới hai người đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, ngoại trừ Lục Nan họp thâu đêm thì trước giờ cũng chưa từng qua đêm ở bên ngoài, càng không thể nào có phát tiết. Mấy ngày nay vất vả cũng không phải Lâm Dữ Hạc. Mà là Lục Nan. Lục Nan thấy cậu không trả lời, cũng trầm mặc theo cậu một chút. Trầm thấp hít vào một hơi, Lục Nan mới tới gần một bước, cúi đầu xuống, đối diện với ánh mắt Lâm Dữ Hạc. "Xin lỗi, vừa rồi là tôi mất khống chế rồi." Giọng của anh có hơi khàn khàn. "Đừng sợ tôi, được không?" Lồng ngực Lâm Dữ Hạc tràn đầy chua xót. "Không có." Cậu sụt sịt mũi, trong nháy mắt chứa đầy dũng khí. "Em giúp anh nhé, ca ca." Gân xanh trên thái dương Lục Nan mạnh mẽ nhảy lên một cái. Anh không nói gì. Lâm Dữ Hạc lại không hề nói đùa. Cậu nghĩ thông rồi, thật ra chuyện này cũng không phải chuyện ghê gớm gì, cậu là một sinh viên ngành Y, phản ứng của thân thể người khác cũng đã thấy nhiều rồi, đây chỉ là phản ứng tự nhiên của nam giới. Tơ máu dưới đáy mắt Lục Nan càng trở nên rõ ràng. "Ninh Ninh..." "Dạ." Lâm Dữ Hạc trái lại lên tiếng: "Em có thể." Hầu kết Lục Nan mạnh mẽ lăn một vòng. ________________________________ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương sau vẫn còn chút đoạn kết của đêm tân hôn. Editor: goy xong luôn, đoạn "tuốt súng" của chúng ta đã bị bay màu rồi, mọi người có dự cảm gì chưa?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]