Lâm Dữ Hạc vừa kéo cửa phòng định ra ngoài đã nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị đứng ngoài cửa.
Vẻ mặt hoàn hảo như chiếc mặt nạ không khuyết điểm của cậu rốt cuộc cũng xuất hiện một chút dao động.
"... Lục tiên sinh?"
Cơn mưa tối qua tí tách tí tách suốt một đêm, đến tờ mờ sáng mới ngừng lại một xíu. Nhưng trời còn chưa sáng hẳn lại có một trận mưa mới kéo đến, còn mang theo cả sương giá và bông tuyết.
Vào lúc lạnh nhất, trong mưa tuyết lạnh giá người đàn ông vội vã tới đây, mặc dù trên vai không một giọt nước nhưng trên người đã tràn đầy khí lạnh nồng đậm.
Lâm Dữ Hạc chưa từng ở qua đây, không rõ lắm cách âm ở đây như thế nào. Cậu không biết lời mình nói vừa rồi Lục tiên sinh có nghe thấy không, lại đã nghe được bao nhiêu.
Vừa nghĩ tới có khả năng này, thân thể Lâm Dữ Hạc liền không tự chủ được mà cứng lại.
Ánh mắt của người đàn ông trước mặt rũ xuống, lại là góc độ nhìn từ bên trên xuống, giống như là muốn đem cả người cậu khóa chặt trong tầm mắt. Lâm Dữ Hạc chỉ cảm thấy ánh mắt rơi trên người mình nặng trình trịch, giống như thực chất (?)
Trong thoáng chốc, cậu thậm chí nghĩ rằng đối phương đã nghe thấy tất cả.
Một khắc đối diện với ánh mắt ấy như dài đằng đẵng, nhưng cuối cùng vẫn chẳng phát sinh cái gì. Lục Nan nhìn cậu, lúc mở miệng lại cũng chỉ là một câu: "Em định cứ như vậy mà ra ngoài sao?"
Lâm Dữ Hạc còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thoa-thuan-ket-hon-toi-muon-ly-hon-cung-khong-duoc/922796/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.