*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Dữ Hạc nghe thấy lời của người nọ liền giật mình.
Trong thoáng chốc, cậu thậm chí tưởng chính mình nghe nhầm rồi.
Nhưng rất nhanh, lời của Lục Nan liền trực tiếp bác bỏ ảo giác của cậu. Người đàn ông nói: "Tôi sẽ thông báo cho Ngô gia bọn họ. Những việc này, em không cần phải nghĩ nữa."
"Cứ làm chuyện của em là được rồi."
Lâm Dữ Hạc chậm nửa nhịp mới trả lời lại: "... Vâng."
Cậu nghĩ một chút, lại thêm vào một câu: "Cám ơn ca ca."
Bên kia điện thoại trầm thấp đáp lại một tiếng: "Ừ."
Giọng nói của người nọ vốn dĩ đã rất có từ tính rồi, lúc này lại đè thấp xuống càng khiến vành tai cậu chấn động tới mức tê dại. Lâm Dữ Hạc vươn tay xoa xoa tai mới nghe rõ được câu tiếp theo của Lục Nan.
Lục Nan nói: "Tôi nghe thấy bên em có tiếng gió, em không ở trong phòng sao?"
Lâm Dữ Hạc không ngờ rằng anh còn chú ý tới điều này: "Vâng."
Lục Nan hỏi: "Không lạnh sao?"
Lâm Dữ Hạc thành thật trả lời: "Có một chút."
Cậu nói: "Em muốn ra ngoài cho thoáng xíu."
"Ban đêm lạnh, cẩn thận cảm mạo." Lục Nan nói, "Tìm một chỗ tránh gió đi."
Lâm Dữ Hạc nói: "Vâng."
Tâm trạng cậu đã bình phục kha khá rồi, liền xoay người đi vào trong phòng.
Gió lạnh bị ngăn lại, vừa vào trong Lâm Dữ Hạc liền cảm thấy ấm lên rõ rệt.
Không có tiếng gió thổi, cậu liền nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thoa-thuan-ket-hon-toi-muon-ly-hon-cung-khong-duoc/922794/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.